Old school Swatch Watches
"chiến" Chiếm Hữu

"chiến" Chiếm Hữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322815

Bình chọn: 8.00/10/281 lượt.

ng nói chuyện gì, Chiến Chiến chỉ nghe Tùy Nhạc kiên định nói một cậu: "Thật xin lỗi, cháu không làm được."

Rồi sau đó là một tiếng tát tay thanh thúy vang lên.

Chiến Chiến cả kinh chợt đứng thẳng người, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy mặt Tùy Nhạc bị Chiến Cường Quốc tát nghiêng qua, ánh mắt thâm trầm



Chiến Chiến thấy Tùy Nhạc bị đánh, nhất thời nóng nảy, một tay cô bắt lấy khung cửa sổ trực tiếp kéo cửa sổ ra, từ ngoài tường nhảy vào trong nhà. Dưới cửa cách đó không xa vừa đúng để một cái ghế mây, thấy cô sắp đụng phải cái ghế mây,Tùy Nhạc vội vàng xông tới che chở cô, nhưng Chiến Cường Quốc lại trước anh một bước đá văng cái ghế ra.

Chiến Chiến vừa rơi xuống đất, liền nghe thấy tiếng rống nhận: "Nha đầu thối cháu muốn tạo phản à!"

Mắt sắc bén của Chiến Cường Quốc quét qua toàn thân Chiến Chiến, quả nhiên phát hiện mấy dấu vết trên quần áo cô, cắn răng mắng: "Cháu lại leo tường? Gan to quá nhỉ !"

Chiến Chiến cứng cổ nhìn thẳng vào mắt Chiến Cường Quốc, Tùy Nhạc tiến tới kéo kéo cánh tay của cô, ý bảo cô đừng xung động, nhưng khoảng cách gần vậy, làm phần mặt bị đánh đến ửng đỏ của Tùy Nhạc hiện rõ, khiến lửa giận của Chiến Chiến cao hơn một tầng.

Chiến Cường Quốc thấy Tùy Nhạc công khai lôi kéo Chiến Chiến ở trước mặt ông, giận đến râu ria nhếch lên, đưa ngón tay chỉ hai người: "Tách ra! Tách ra cho ta!"

"Ông nội, cháu vẫn nói câu đó." Tùy Nhạc nhìn chằm chằm Chiến Cường Quốc, nắm chặt tay Chiến Chiến “Chuyện lần này cháu không có lời nào để nói, nhưng muốn cháu bỏ cô ấy, cháu không làm được."

"Bỏ? Bỏ?" Chiến Cường Quốc hung hăng trừng anh “Ta thấy phải là buông tha! Bởi vì cậu mà con bé chịu khổ nhiều vậy, cậu cảm thấy tôi có thể đồng ý cho cậu ở cạnh nó sao?”

"Cháu bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

"Tôi không tin cậu"

"Hai người rốt cuộc đang nói cái gì?" Chiến Chiến đứng ở giữa hai người nắm quyền rống to.

Chiến Cường Quốc hận hận vỗ lên bàn một cái: "Người của ông điều tra chuyện cháu bị đánh, chỉ trả lời lại cho ông hai chữ: ‘Dung Giang’. Cháu nói ông đang nói cái gì!"

Chiến Chiến chỉ cảm thấy bàn tay nắm tay mình đột nhiên gia tăng sức lực, tựa hồ sợ cô sẽ tránh đi, Chiến Chiến nhíu mày, không xác định hỏi: "Cho nên?"

Chiến Cường Quốc cho là mình ném ra một câu có lực uy hiếp mười phần, Tùy Nhạc cũng có chút khẩn trương phản ứng của Chiến Chiến, không nghĩ tới cô lại không nhẹ không nặng ném tới một câu như vậy, hai người đàn ông này đều không hiểu.

Thật ra lúc Chiến Chiến nghe hai người nói chuyện, trong lòng đã mơ hồ đoán trước, cô từ từ nói xong, đến cuối cùng cơ hồ rống lên: "Dung Giang thì thế nào, là anh ấy làm sao? Không phải anh ấy làm thì sao lại giận anh ấy! ? ‘Dung Giang’ đã đuổi anh ấy ra ngoài, không còn một chút quan hệ, sao ông lại lén tìm anh ấy sao lưng cháu, còn đánh anh ấy! ?"

". . . . . ." Chiến Cường Quốc dĩ nhiên cũng bị Chiến Chiến làm khiếp sợ, ông nuốt trọn lời nói lo lắng, giận dữ vào trong bụng.

"Nhưng, nhưng. . . . Khụ khụ, chuyện này không thoát khỏi liên quan với cậu ta." Chiến Cường Quốc cố gắng tìm về uy nghiêm của mình “Cũng bởi vì quan hệ của nó, nếu không tại sao Dung Giang phải đối phó cháu! Cháu cách xa nó cho ông!"

Một tay Tùy Nhạc kéo Chiến Chiến ra phía sau, ngăn lại xung đột của cô và ông nội, rồi sau đó rất trịnh trọng nói với ông nội: "Ông nội, ông dạy dỗ rất đúng, chuyện này cháu nhất định sẽ điều tra rõ, tuyệt đối không để Chiến Chiến bị bất cứ uy hiếp gì nữa."

Thấy Chiến Cường Quốc căm tức, Tùy Nhạc nói tiếp: "Tình trạng hiện tại của nhà cháu tương đối phức tạp, đây cũng là nguyên nhân lúc trước cháu không nhắc tới với Chiến Chiến, nhưng xin ông yên tâm, chuyện này đã có chút đầu mối, vô luận là người nào, cháu đều không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa."

"Hừ! Cái gì cũng không cần, cậu cách xa Chiến Chiến xa một chút cho tôi, tôi tự nhiên sẽ hoàn toàn bảo vệ nó!" Chiến Cường Quốc vẫn không chịu “Kỳ khảo sát của cậu, không, vượt, qua! Cháu gái của Chiến Cường Quốc ta, không cần một người đàn ông mang đến phiền toái cho nó!"

Chiến Chiến càng nghe càng tức, cô cũng chỉ là yêu đương, cũng chỉ là thích một người, sao mà nhiều phiền toái như vậy! Trước có Nhạc Kỳ Nhiên tuyên chiến, sau có ông nội mình chuyên chế ngăn trở, dùng một vài chuyện có hay không đều được để hạn chế cô và Tùy Nhạc phát triển!

"Hai người dừng lại hết đi!" Chiến Chiến hất tay Tùy Nhạc ra nhảy đến trước mặt Chiến Cường Quốc “Ông nội! Ông thấy ánh mắt của cháu kém, ông đi khắp nơi tìm đối tượng hẹn hò cho cháu, thì không có người nào được! Tự cháu tìm được một người lại có nhiều chuyện như vậy! Trước không phải thật hài lòng sao, chú Tả thúc nói ông còn rất vui, vào lúc này còn chưa tra rõ, chỉ bằng một Dung Giang liền định tội của anh ấy, ông thật là độc đoán!"

"Còn anh nữa!" Chiến Chiến hung hăng xoay người nả súng về phía Tùy Nhạc “Người ta đánh anh thì anh để cho đánh, anh không biết giải thích sao mà đứng im như vậy! Sức lực bình thường lắm mồm lắm miệng với em đâu rồi?"

"Bị thương là con, chân chính liên quan là con! Bất kỳ tình huống gì không phải đ