
ều cần thương lượng với con sao? Hai người bí mật mò mẫm làm trò gì! ?"
Chiến Chiến đã thật lâu không có phát điên ở trước mặt Chiến Cường Quốc, vì dụ dỗ ông, Chiến Chiến căn bản đều giả làm Chiến Đình Đình, dáng vẻ vừa giơ chân vừa la to lúc này, mặc dù khiến Chiến Cường Quốc vừa tức vừa giận, nhưng cũng gợi lên dịu dàng không thể nói trong lòng ông.
Đây mới là Chiến Chiến trong lòng ông —— Chiến Chiến dũng cảm, có chút lỗ mãng có chút tùy hứng, lại đơn thuần lạc quan đối mặt tất cả, cháu gái của Chiến Cường Quốc ông.
Thời gian dài như vậy, buộc cô thay đổi, là bởi vì Chiến Cường Quốc không muốn bởi vì tính tình này của cô, khiến cô rơi vào cạm bẫy lần nữa, bị thương tổn lần nữa, chỉ là hi vọng cô sống bình an. Nhưng có ráng "kéo thẳng" thế nào, cũng không xóa được tâm tính của cô, cho nên cô kinh doanh Chiến Xa, lúc nóng lúc lạnh với ông, hôm nay vì tiểu tử thúi này, lại còn giơ chân với ông.
"Nha đầu này!" Chiến Cường Quốc dừng một hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng phun ra mấy chữ này.
******
"Chuyện này rốt cuộc là hướng về phía Chiến Chiến hay là hướng về phía cháu, bây giờ còn chưa nói được." Tùy Nhạc đoan chánh ngồi trên ghế, cúi đầu trầm ngâm.
Chiến Cường Quốc cũng không có hứng thú với tình huống nội bộ của Dung Giang, ông chỉ để ý tình huống của Chiến Chiến: "Trước khi xác định, cháu làm sao bảo đảm an toàn cho Chiến Chiến?"
"Nha đầu. . . ." Chiến Cường Quốc quay đầu nhìn Chiến Chiến, thấy cô ngồi phịch trên ghế mây, không có nghiêm chỉnh, thoải mái nhàn nhã lắc lư, ông không vui, cầm một quả táo trên bàn lên ném qua “Xem kiểu ngồi của cháu!"
Chiến Chiến bị quả táo đập trúng bụng, kêu rên một tiếng, Chiến Cường Quốc dạy dỗ cô: "Là cháu nói cháu tự phán đoán chuyện của mình, đây là thái độ nghiêm chỉnh của cháu sao?"
Chiến Chiến mới vừa phát tiết, nhưng Chiến Cường Quốc cũng không tức giận, Chiến Chiến cũng biết ông nội đã hoàn toàn tha thứ cô, vào lúc này không hề e ngại: "Cháu nghe hết, hiện tại mỗi ngày cháu đều có tiểu Triệu đi theo, lại nói cháu lợi hại như vậy, không sao đâu”
"Ông nội, tiểu Triệu là thuộc hạ của cháu, cậu ấy bảo đảm cho Chiến Chiến an toàn là không có vấn đề." Tùy Nhạc nói tiếp “Hơn nữa hiện tại Chiến Chiến trừ về nhà và đến Chiến Xa, cũng ít đi chỗ khác, lúc cháu có thời gian đều theo cùng."
"Ông vẫn không yên lòng." Chiến Cường Quốc suy tư “Hay là tới chỗ ông, nha đầu, một lát cháu về nhà nha đầu Tề Tễ thu dọn đồ đặc, tối nay bắt đầu ở nơi này."
"Không được!" Chiến Chiến lập tức nhảy dựng lên, cô căn bản cũng không ở chỗ Tề Tễ, nếu như Chiến Cường Quốc đi nhất định sẽ phát hiện “. . . . Cháu, chỗ ở của cháu tốt vô cùng, ông nội không cần khẩn trương thế!"
Chiến Cường Quốc bén nhạy nhận thấy Chiến Chiến mất tự nhiên, mắt ông híp lại: "Ông khẩn trương? Sao ông lại thấy cháu khẩn trương."
"Ông nội, thật ra thì những ngày qua Chiến Chiến không có ở nhà trọ." Tùy Nhạc không để ý Chiến Chiến giương nanh múa vuốt “Cô ấy ở chỗ cháu."
"Cái gì! ?" Chiến Cường Quốc lập tức đứng lên, vừa giận vừa sợ “Cậu lặp lại lần nữa!"
"Thật ra thì kể từ lần trước cô ấy rời nhà, đều ở chỗ cháu." Tùy Nhạc hít sâu một hơi thẳng thắn cung khai “Cháu cảm thấy nhà trọ không an toàn, cho nên trực tiếp cho cô ấy ở nhà cháu."
"Cậu!" Chiến Cường Quốc bước một bước dài tiến lên kéo Tùy Nhạc từ trên ghế lên “Cậu được đấy tiểu tử thúi, cậu lại dám….!"
"Ông nội!" Chiến Chiến cũng vọt lên từ trên ghế “Ông buông ra! Ông mà đánh anh ấy, cháu sẽ không để ý ông nữa!"
Chiến Cường Quốc dừng lại, quay đầu nhìn mặt của Chiến Chiến, cơ mặt run run, rồi sau đó phẫn hận buông tay đẩy Tùy Nhạc ra, cả giận nói với Chiến Chiến: "Ông kêu cháu ra ngoài tự phản tỉnh, cháu phản tỉnh như vậy sao! ?"
"Lúc ấy ông nội nói không cho cháu đến chỗ Bàn Nha, cháu không có chỗ ở lại không có tiền, người ta tốt bụng chứa chấp cháu." Trong lòng Chiến Chiến cũng rất khiếp đảm, nhưng biết tính tình ông nội, cô nhắm mắt nguỵ biện.
"Ông nội, cháu thật lòng với Chiến Chiến, lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết." Tùy Nhạc đi tới cầm tay Chiến Chiến,"Cháu sẽ phụ trách với cô ấy."
"Cậu xê qua một bên!" Biểu tình Chiến Cường Quốc nhìn Tùy Nhạc giống như là muốn ăn anh, nhưng bộ dạng ChiếnChiến lại khiến cho ông nín nghẹn, nói khó nghe, cháu gái nhà mình đã lên thuyền giặc còn cho người ta tiền, nhưng ông lại không có biện pháp nào.
"Coi như lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, cũng không thể!" Chiến Cường Quốc quát khẽ Tùy Nhạc “Cậu! Cậu! Không đủ tư cách, tuyệt đối không đủ tư cách!"
Tùy Nhạc tự biết đuối lý, nhưng cũng không sợ hãi: "Cháu có thể hiểu tâm tình của ông, ông bất mãn có thể phát tiết toàn bộ ở trên người cháu, chuyện như vậy đều là chủ ý của cháu."
"Cậu cho rằng tôi sẽ tha thứ cậu có phải hay không!" Chiến Cường Quốc thấy bộ dạng được ăn hết của anh liền giận dễ sợ, Chiến Chiến cắn cắn đôi môi, đột nhiên nói: "Ông nội đừng mắng anh ấy!"
Chiến Chiến giống như bất cứ giá nào, cuối cùng nói ra lời vòng tới vòng lui ở bờ môi nãy giờ: "Bà nội đã nói với cháu, lúc trước nhà bà không đồng ý bà gả cho người lính nghèo. .