
!" Không ngờ Đường Tâm lại đem chuyện tâm sự riêng của hai người kể
cho tên khốn nạn này, mà tên khốn nạn này lại... lại thừa nhận. Việc này khiến
Hỏa Đình Đình bối rối, không biết giải quyết thế nào.
"Cô ấy muốn theo đuổi anh hai anh nên phải
hối lộ anh." Lệ Chiến áp sát Hỏa Đình Đình, anh nhìn thẳng vào mắt cô như
muốn nhìn vào trái tim cô.
Hỏa Đình Đình có cảm giác rằng anh muốn hôn mình,
càng đáng sợ hơn là cô chờ mong nụ hôn này. Hỏa Đình Đình giật mình, ngay lúc
môi anh gần phủ lên môi cô, cô đẩy anh ra, phá tan bầu không khí ngột ngạt mờ
ám, "Đừng thừa dịp lợi dụng tôi. Chiêu này của anh quá tầm thường, có trời
mới tin."
"Tại sao em lại tự ti? Anh thích em
thật."
"Thôi đi." Hỏa Đình Đình xua tay cắt
ngang lời Lệ Chiến, "Còn lâu tôi mới tin anh, vừa nghe là tôi muốn ói
rồi."
Lệ Chiến mím môi, không nói lời nào. Anh bất chợt
nhìn hai hộp thuốc lòi ra khỏi giỏ cô, cô cũng nhìn theo tầm mắt của anh, cô
sực nhớ tới chúng, "Chắc chắn bác Lệ không cho anh mang thuốc đến học viện
quân sự. Anh cầm đi, coi như quà của bạn thân tặng anh."
Lệ Chiến nhếch mày, "Em mua?"
"Tôi lén lấy của ba." Hỏa Đình Đình nói
xong liền bỏ chạy. Cô quên bẵng mình vừa hứa với thủ trưởng Lệ rằng sẽ khuyên
Lệ Chiến. Cô không biết phải đối phó thế nào với câu "thích" của Lệ
Chiến, càng chưa bao giờ trông thấy ánh mắt ấm áp tình cảm thế này của anh.
Hỏa Đình Đình sợ hãi khôn xiết, cô sợ mình ngây
thơ tin anh. Anh đã có Mộc Vãn, làm sao đến phiên cô?
Lệ Chiến rướn mày nhìn cánh cửa không một bóng
người. Anh thở dài nằm ngửa trên giường.
Đầu óc cô gái này bị anh chơi hỏng thật rồi.
Chẳng lẽ nguyên nhân khiến anh không muốn đi lại khó đoán vậy ư?
Đến ngày hôm sau, Lệ Chiến vẫn bị lính của thủ
trưởng Lệ trói lên xe đưa đi. Cũng trong vài năm này, vì quá nhiều lý do mà hai
người không hề chạm mặt nhau.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày đến rồi lại đi
lặng lẽ. Hai người sống ở thành phố khác nhau với nếp sinh hoạt cũng khác nhau.
Kể từ hôm đó, họ không còn xuất hiện trong cuộc sống của nhau, cũng không cảm
thấy nhớ nhung đối phương. Nhớ nhung chỉ là từ dành cho tình nhân với nhau. Mấy
năm dài đằng đẵng chỉ như một ngày ngắn ngủi trong mắt họ.
Hỏa Đình Đình về nhà nghỉ đông, nghe Đường Tâm
nói tiểu ma vương của Lệ gia cũng trở về.
Hỏa Đình Đình gặp lại Lệ Chiến vào ngày kỷ niệm
thành lập trường.
Sau khi Hỏa Đình Đình giúp thầy trò trong trường
sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, cô bèn đi tìm một góc khuất ngồi nghỉ ngơi.
Khi cô đang lắng nghe hiệu trưởng đọc diễn văn
trên sân khấu, thì cảm thấy một hơi thở quen thuộc ùa đến gần mình. Cô xoay đầu
nhìn rồi hoàn toàn hóa đá.
Lệ Chiến đang đứng phía sau cô, anh cười như
không cười nhìn cô. Thần sắc anh hào hứng, đường nét gương mặt anh y hệt dáng
vẻ trong trí nhớ của cô và cả ánh mắt đáng ghét khi anh nhìn cô vẫn không khác
quá khứ. Nhưng có một điều thay đổi là anh lại cao lên. Ở anh toát lên khí chất
tinh nhuệ được rèn đúc từ bộ đội, nom càng bức người.
Đứng cạnh Lệ Chiến còn có nhiều người khác. Anh
không đi tới chỗ cô, anh chỉ nhìn cô chăm chú, tựa hồ ánh mắt anh chính là bàn
tay đang giữ cằm cô để thực hiện nụ hôn dang dở ngày xưa.
Hỏa Đình Đình lập tức ngoảnh người, cô đặt tay
lên ngực kiềm chế trái tim đập loạn nhịp. Cũng từ thời khắc đó, nội dung nói
chuyện của hiệu trưởng không hề lọt chữ nào vào tai cô.
Buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường tiếp sau
đó, cô lại đụng phải bạn trai trước Mục Nam.
Mục Nam là lớp học trò cũ của trường. Hiện tại,
anh ta khá nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tuy cô và anh ta qua lại không lâu,
cũng không thể tính là thân thiết nhưng ấn tượng về nhau cũng khá tốt. Nhiều
năm không gặp nhưng anh ta và cô vẫn ăn ý như bạn bè. Sau buổi tiệc, anh ta đưa
Hỏa Đình Đình về đại viện.
Hỏa Đình Đình bước xuống xe. Mục Nam cũng xuống
theo, anh ta bỗng nói một câu về Lệ Chiến khiến cô giật thót tim, "Anh
không ngờ nhiều năm rồi, em và anh ta vẫn không có tiến triển. Nếu anh biết
trước thế này, anh sẽ không từ bỏ em."
Lần đó, Lệ Chiến không thắng, Mục Nam cũng không
thua. Anh ta đề nghị chia tay Hỏa Đình Đình không phải vì sợ đắc tội với thái
tử gia. "Kỳ thực trước khi chúng ta quen nhau, Lệ Chiến đã từng nghiêm túc
tuyên bố em là của anh ta với anh. Tuy anh không thích anh ta, nhưng anh buộc
phải thừa nhận em đúng là của anh ta." Có vài việc chỉ đàn ông với nhau
mới hiểu.
Nói đến đây, Mục Nam mỉm cười, "Đình Đình,
lúc em quen anh, em thích anh thật ư?"
“Đương nhiên.”
"Đương nhiên không phải." Anh ta sửa
lời, "Khi em quen anh, trong lòng em không có anh. Em không phát hiện phần
lớn đề tài nói chuyện của chúng ta đều quay quanh anh ta ư? Buồn vui giận hờn
của em cũng đều vì anh ta. Người em thích là Lệ Chiến... đây mới là lý do khiến
anh nói chia tay."
Hỏa Đình Đình há hốc miệng kinh ngạc. Cô cảm thấy
bối rối như thể đã bị người khác xem thấu tâm tư.
Đúng là cô không thích Mục Nam. Tựa hồ từ ngày cô
biết Lệ Chiến, mọi chuyện trong cuộc sống của cô đều liên quan đến anh. Lệ
Chi