
ực thưởng thức. Hàn Chiến dựa lưng vào thành
xe, mặc cho bảo mã yêu quý tự mình mang xe ngựa chạy về phía trước, tâm tình
thoải mái thưởng thức khung cảnh thảo nguyên xanh mênh mông bát ngát.
Bên trong xe ngựa phía sau lưng vang lên tiếng hít thở
vững vàng khiến hắn từ đáy mắt đến khóe miệng đều tràn đầy ôn nhu, hai người
độc hành mấy ngày nay, hắn được hưởng thụ đầy đủ cái gọi là quyền lực của tình
nhân, vô cùng “tận tâm tận lực” đem bé yêu trong xe yêu thương chăm sóc từ
trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngay một cọng tóc cũng không để rơi. Hậu
quả trực tiếp chính là làm cho người mỗi tối đều phải “sinh long hoạt hổ” tiếp
nhận hắn dùng lực “yêu thương” kia chỉ có thể nhân lúc ban ngày mà ngủ đến
thiên dời địa ám, để bổ sung thể lực bị hắn làm hao tổn hôm trước cũng như để
dành thể lực cho một đêm vận động huyết mạch hưng phấn, dục tiên dục tử khác.
Tuy nói là hai người mỗi đêm đều chiến đấu mãnh liệt
hơn cả đêm trước, khiến hắn càng ngày càng hài lòng, bất quá hành trình của hai
người lại không bị chậm trễ chút nào. Trải qua mười mấy ngày trèo đèo lội suối,
khi người nào đấy vẫn đang ngủ mê man, hai người đã tiến vào vùng đất biên cảnh
tiếp giáp Khánh quốc.
Lúc này đây, trên vùng đại bình nguyên tiếp giáp Khánh
quốc cũng không có dân cư sinh sống, biên cảnh hai nước chỉ có hai tòa thành
đứng xa xa trông nhau, hết thảy đều không hề có bất kì phòng hộ hay mũi tiến
công trọng yếu nào che chắn, thật không biết có phải là do ban đầu lão tổ tông
Bích Lạc cùng Khánh quốc quá tin tưởng vào đối phương cùng thực lực của mình
hay không mà lại ngu xuẩn đến mức này, khiến cho con cháu đời sau phải lâm vào
khốn cảnh.
Lại còn một tiểu ngu ngốc không có đến nửa điểm quan
hệ huyết thống với Bích Lạc hoàng thất muốn đi gánh vác cái loại chuyện rắc rối
đó, chạy tới chạy lui ở cái chốn mà gà không đẻ trứng, chim chẳng thèm bay, Hàn
Chiến bất đắc dĩ thở dài, nói cho cùng hắn vẫn không ưa nam nhân một nhà Hoàng
Phủ, càng không thích Hàn Tuyết rỗi việc kiếm chuyện chơi, chỉ là chẳng qua hắn
còn nói nhẹ nhàng nên không ai thèm nghe hắn.
Mặt trời trên cao lưu chuyển, từ từ dời về phía tây,
ánh hồng lấp lánh mờ ảo cũng làm một ngựa một xe lướt đi trên thảo nguyên xanh
nhiễm một màu đỏ hồng.
“Ân. . . . . .” Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng rên
khẽ thanh mảnh, báo hiệu người nào đó vừa mới tỉnh mộng đẹp.
Hàn Chiến không chút tiếng động nhếch nhếch miệng,
nhanh chóng kéo cương dừng ngựa, thân người nhẹ nhàng linh hoạt lập tức tiến
vào bên trong xe.
Cửa xe mở mở khép khép, Hàn Tuyết liền bị áp chế dựa
trên một thân thể ấm áp.
“Giờ là lúc nào?” Hàn Tuyết còn ngái ngủ, mơ hồ không
rõ hỏi.
“Hoàng hôn rồi.”
Nghe ra trong thanh âm của Hàn Chiến nồng đậm ý cười,
Hàn Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, hết cả buồn ngủ, cũng không biết nàng thành
ra thích ngủ như vậy là do ai chứ. Một đôi tay ngọc thon thon hướng tới bên
hông người kia, dùng hết sức bình sinh nhéo một cái…
“Ách -----” thế này không biết có tính là vui quá hóa
buồn? Hàn Chiến bất đắc dĩ cười khổ dưới đáy lòng. Bởi để cho người trước mặt
phát tiết, không thể không kéo căng bắp thịt mà chống đỡ, bằng không phúc lợi
buổi tối sẽ bị giảm bớt, hắn hôm nay có thể sẽ phải một thân cô quả. Vì đánh
lạc hướng sự chú ý của tiểu nha đầu, Hàn Chiến vội nói: “Chúng ta đã vào bình
nguyên rồi, ước chừng hai ngày nữa là đến được thành biên, phong cảnh bên ngoài
lúc này không tệ, nàng không muốn nhìn một chút sao?”
“Đến bình nguyên rồi, nhanh như vậy?” Còn tưởng rằng
mỗi ngày hai người đều tận sức làm cái chuyện kia sẽ làm chậm hành trình, không
nghĩ tới mau như thế đã đến bình nguyên. Hàn Tuyết trở mình ngồi dậy, nhấc rèm
cửa sổ lên liền thu ngay vào tầm mắt thảo nguyên vô tận phủ mờ một lớp kim
quang ánh hồng, lại còn vầng thái dương cuối ngày tròn trịa cũng mang màu đỏ
hồng lấp lánh.
“Thật là đẹp a!”
“Đúng vậy, thật là đẹp!” Hàn Tuyết ngủ đến váng cả
đầu, căn bản không biết mình một thân xích lõa được Hàn Chiến bọc trong áo
choàng rộng ôm lên xe, lúc này nàng lật người một cái liền khiến áo choàng kia
trượt đến thắt lưng, hào quang hồng sắc xuyên thấu da thịt quang khiết trong
suốt, mê mẩn nhìn, Hàn Chiến nổi lên dục tính, dục hỏa trong mắt cũng điên
cuồng bùng cháy.
Chỉ thấy Hàn Chiến vạn phần si mê vươn móng vuốt sói,
mà người đáng thương nào đó vẫn còn chìm đắm trong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ
tráng lệ.
Cho đến khi trước ngực bị hai bàn tay ấm áp bao phủ,
Hàn Tuyết mới tỉnh hồn, vừa quay đầu, lại chỉ kịp phun ra một chữ, “Chàng. . .
. . .”
“Thật là đẹp. . . . . .” Hàn Chiến si mê dán lên môi
đỏ mọng vừa dời về phía hắn, thật sâu thăm dò vào trong, mút lấy cái lưỡi đinh
hương, quấn quýt không chịu buông tha, lòng bàn tay ôm trọn hai luồng nhuyễn
mịn từ từ nhu chuyển nắn bóp.
“Ân!” Hàn Tuyết vô lực phản kháng đành phẫn nộ rên hừ
hừ, nàng ngủ liền một ngày, còn chưa kịp ăn phần cơm, uống miếng nước, người
này sẽ không lại quấn lấy nàng làm chuyện ái ân chứ? Mỗi đêm đều kịch liệt hoan
ái như vậy, nói là nàng không