
khát vọng như nàng, khát vọng
có được nàng.
“A. . . . . .” Hàn Tuyết thở khẽ một tiếng, nhẹ nhàng
vuốt ve gậy thịt nóng bỏng phía dưới, phát hiện cây gậy co dãn đã hoàn toàn
ngẩng đầu, cũng đồng thời dưới vuốt ve của nàng biến đổi, trở nên cứng rắng như
sắt.
Không biết ai nói, hai người yêu nhau, trước mặt ái
tình không có phân chia thắng bại. Bất quá, biết rõ Hàn Chiến đối với nàng có
khát vọng vẫn khiến cho Hàn Tuyết dị thường vui vẻ, giống như mình thắng hắn
một bậc. Chẳng qua là đối với hoan ái sắp tới, nghĩ đến mỗi ngày đều bị ăn sạch
sẽ, ngay cả sức lực động một ngón út cũng không có, nàng liền thấy sợ.
Thân thể tự động phản ứng với ý nghĩ của nàng, không
tự chủ được khẽ run rẩy. “Chàng. . . . . . Chuyện như vậy là có ý gì chứ, mỗi
ngày chàng đều không biết mệt mỏi là gì sao?”
Hàn Chiến híp híp mắt, không tiếng động hơi nhếch
nhếch khóe miệng, nhìn qua lại có mấy phần tà mị, “Xem ra ta đã quá không để ý
đến suy nghĩ của nàng rồi, khiến cho nàng không cảm nhận được tư vị tuyệt vời
của chuyện đó, việc này, vi phu nhất định phải sửa chữa.” Nói xong tay liền
vươn xuống bụng dưới Hàn Tuyết, dùng ngón tay cọ nhẹ âm mao miệng u cốc, thanh
âm bí hiểm nói: “Ta lập tức khiến nàng cảm nhận được cái gì mới thật sự là dục
tiên dục tử.”
Hàn Tuyết khóc thét một tiếng, vô lực ngã nhào trên
người Hàn Chiến, nàng thật là khờ khạo mới có ý định dùng ngôn ngữ khai thông
đầu óc nam nhân tinh trùng xông não này.
Lúc này mặt trời trên cao đã bị mặt trăng thay thế,
chân trời vẫn còn lưu lại một vệt sáng cuối cùng, chẳng qua muông thú trên thảo
nguyên đã không kịp đợi cho màn đêm phủ xuống, vội vã nhập cuộc. Tiếng sói liên
tiếp từ nơi xa truyền đến, thảo nguyên ban ngày xinh đẹp giờ lại mang sắc thái
kinh khủng.
Thân thể Hàn Tuyết cứng đờ, chỉ cảm thấy từng sợi tóc
đều dựng đứng lên, nàng đã lớn đến vậy mà còn chưa từng nghe qua tiếng sói tru
nhiều như thế, kinh khủng như thế.
“Sợ sao?” Hàn Chiến tự nhiên đem thân thể Hàn Tuyết
đang run rẩy ôm sát, không tiếng động khẽ vuốt ve an ủi.
Hàn Tuyết chống người dậy, đối với Hàn Chiến chỉ nhe
răng làm mặt quỷ: “Chàng sẽ để ta bị bầy sói phân thây sao?”
Bị vẻ mặt quỷ khả ái của Hàn Tuyết chọc cười, Hàn
Tuyết vui vẻ một tay chống đầu, nghiêng mình dựa vào vách xe nhíu mày nói: “So
với việc bị bầy sói phân thây, ta thích để cho nàng chết dưới thân ta hơn, nàng
nghĩ sao?” Vừa nói vừa dùng côn thịt khổng lồ cọ xát bắp đùi nàng, biểu hiện
rằng lời nói của mình không phải là đùa.
Xong rồi, xong rồi, nam nhân này từ lúc nào lại trở
nên mị hoặc, khêu gợi như vậy, thật là khiến cho người ta muốn đè hắn ra ăn
sạch sẽ nha. Hàn Tuyết tròn mắt long lanh nhìn chăm chăm môi Hàn Chiến, theo
bản năng nuốt nước miếng một cái, tiếng sói kinh khủng như đã rời xa nàng,
trong mắt cùng trong lòng nàng lúc này chỉ tràn ngập ý cười có chút tà mị của
nam nhân trước mặt.
“Chàng cười thật xấu!” Hàn Tuyết nũng nịu than nhẹ, si
ngốc dán lên môi mỏng kiên nghị của hắn.
“Thích không?” Thụ
sủng nhược kinh nghênh tiếp nụ hôn từ Hàn Tuyết, Hàn Chiến vui vẻ lật môi,
khiến cho cái lưỡi đinh hương phấn hồng nho nhỏ trượt vào trong miệng hắn.
“Ách. . . . . .” Có chút khốn đốn tách người khỏi môi
miệng Hàn Chiến, Hàn Tuyết hô hấp không yên cau mày nói: “Không cho cười với nữ
tử khác như vậy.” Nam nhân này mặc dù so ra còn kém bốn huynh đệ nhà Hoàng Phủ
tuấn mỹ phi phàm, nhưng tướng mạo cũng là không tầm thường, một thân khí khái
dương cương tuấn lãnh nam tử, nếu kết hợp với ý cười tà mị như vậy, kia chẳng
phải sẽ gieo họa cho một cơ số nữ nhân hay sao? Nàng cũng không muốn tương lai
của mình phải chìm trong biển dấm đâu.
Hàn Chiến liếm tơ bạc bên khóe miệng, nhíu mày một
cái, có chút bất mãn vì tiểu nha đầu này tự dưng lại tách người ra, đợi nghe rõ
ý tứ trong lời nói của nàng rồi, liền không khỏi cười khẽ, nhẹ liếm khóe miệng
Hàn Tuyết, ưng thuận cam kết: “Kiểu cười này, chỉ cho một mình nàng nhìn!” Nói
xong liền vội vã nhấn đầu Hàn Tuyết xuống, hôn thật sâu.
Bên trong môi miệng quấn quýt, dục hỏa cuồng đốt, một
bàn tay thuận theo cổ Hàn Tuyết từ từ trượt xuống, trên tuyết đồi trắng noãn
xoa nhẹ hai cái, liền xẹt qua bụng chạy thẳng tới thâm cốc. Ngón tay vừa chạm
đến hai mảnh hoa thịt, liền sờ tới một đường mát lạnh, Hàn Chiến chỉ cảm thấy
trong đầu có tiếng “ầm ầm” vang lên, môi miệng không khỏi càng thêm hung mãnh,
đổi lấy một tiếng rên khẽ bất mãn từ Hàn Tuyết.
Ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực lộn một vòng, Hàn
Tuyết bị gắt gao đặt trên ván xe, miệng hai người quấn quýt chặt chẽ không tách
ra được, Hàn Chiến cơ hồ đem sức nặng toàn thân giao cho người phía dưới, hai
tay vươn xuống, liền giữ chặt hai bắp đùi Hàn Tuyết trong tay. Hắn vội vàng kéo
đùi đẹp sang hai bên, điều chỉnh đặt mình ở giữa, vội vàng khó lòng nhịn nổi,
chẳng qua do quá mức nóng vội, côn thịt nhiều lần cũng chỉ đỉnh đặt chỗ khe
mông hay bắp đùi Hàn Tuyết, không có lấy một lần trúng hồng tâm, lại khiến Hàn
Tuyết hơi thấy đau.
“Chàng. . . . . . Đừng. . . . . . Ách. . . . .