
thích thì cũng quá giả dối rồi, dù sao thì Hàn
Chiến tuy có cuồng dã bá đạo đòi hỏi nhiều lần nhưng lúc nào cũng chú ý đến cảm
thụ của nàng, mỗi lần hoan ái đều khiến nàng thư thái trước rồi hắn mới tiến
tới thỏa mãn thứ mình cần. Cứ coi là muốn làm thì cũng để nàng uống ngụm nước,
ăn miếng cơm đã chứ?
Cảm giác được bất mãn của Hàn Tuyết, Hàn Chiến quấn
lấy cái lưỡi liếm mút một chút mới lưu luyến buông lỏng, có chút chán nản ngả
lên vai Hàn Tuyết cọ xát, kéo cao áo choàng đã trượt xuống thắt lưng nàng lên.
“Nàng đã một ngày chưa ăn cơm, trước cứ ăn ít đồ đi.”
Hàn Chiến vừa nói vừa lôi từ trong góc xe ngựa ra một bọc đồ đưa cho Hàn Tuyết,
“Tối nay chúng ta chỉ có thể tá túc nơi hoang dã, bình nguyên này buổi tối sẽ
có bầy sói qua lại, giờ ta ra ngoài chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta cũng
được an tâm nghỉ ngơi.”
Nhìn Hàn Chiến mở cửa đi ra ngoài, Hàn Tuyết xem
thường bĩu môi, lại còn “an tâm nghỉ ngơi” chứ, hắn mà để cho nàng nghỉ ngơi
mới là lạ.
Hàn Chiến lập tức hạ thấp xe ngựa, cho ái mã nuốt một
viên thuốc nhỏ rồi mới lấy xe ngựa làm trung tâm dụng kiếm vẽ một vòng tròn,
đồng thời tại khe đất kiếm vừa họa ra bỏ xuống chút dược vật, sau đó lại mở
rộng phạm vi, làm tương tự vẽ tiếp một vòng y hệt, cứ như vậy hạ kiếm vẽ năm
vòng tròn thật lớn bao quanh mới quay về bên cạnh xe ngựa.
Hàn Tuyết vẫn dựa vào bên cửa xe nhìn Hàn Chiến làm
việc, đối với hành động của hắn tràn đầy tò mò. Khi xưa nàng cũng từng nghỉ lại
nơi hoang dã, chẳng qua là lúc đó có mười hai thị vệ theo hầu, buổi tối lúc
nghỉ ngơi Hàn Chiến chưa từng làm qua mấy động tác kì quái này.
Thấy Hàn Chiến cười cười với nàng, Hàn Tuyết không
khỏi thò đầu ra tò mò hỏi: “Chàng rắc cái gì trên đất này vậy?”
“Thuốc.”
Thật đúng là lời ít ý nhiều, Hàn Tuyết tức giận liếc
mắt, “Thuốc gì? Độc dược?”
Hàn Chiến nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bờm ngựa liền chui
vào trong xe, đóng kỹ cửa xe lại, lúc này mới hướng Hàn Tuyết thần bí cười một
tiếng, “Phải mà cũng không phải.”
Lần này, Hàn Tuyết lại càng thêm hiếu kì, “Rốt cuộc là
thuốc gì?”
“Độc dược thêm xuân dược!”
Hàn Tuyết nhất thời mặt đầy hắc tuyến, lại như có đàn
quạ đen bay qua (nguyên văn là đàn vịt đen =))
chẳng ăn nhập gì cả, vì vậy em mạn phép sửa thành đàn quạ, cũng toàn chim thôi,
beta-er nếu muốn giống bản gốc thì cứ sửa lại thành đàn vịt ^^ và nhớ xóa cái
dòng này đi). Rải độc trên mặt đất là vì muốn phòng kè địch cùng
dã thú, cái này nàng có thể hiểu, nhưng xuân dược? Có thể phòng gì đây? Vạn
nhất địch nhân tới đều là nam, nơi này trước sau không thôn xóm, không hàng
quán, chỉ có độc nàng là nữ a?!! Càng nghĩ mặt Hàn Tuyết càng đen, tay ngọc
thon nhỏ nhịn không được liền biến thành ma trảo, bò lên cổ Hàn Chiến.
“Nói mau, chàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Hàn Chiến nhìn Hàn Tuyết bộ dạng hung tợn, cười khẽ
lắc lắc đầu, nắm lấy mũi nhỏ của nàng cười trêu nói: “Muốn giả bộ ác nhân,
không phải chỉ cấn trợn to hai mắt là được, tiểu nha đầu!” Nói xong liền kéo
hai tay Hàn Tuyết xuống đem người khóa vào trong ngực. “Sói trên thảo nguyên
tốc độ nhanh, số lượng cũng nhiều, mang trên người ta đều là thuốc trị thương,
hai thứ thuốc đó là do Hàn Kỳ trước khi đi cứng rắn âm thầm đưa cho ta, độc này
cũng không biết hiệu quả như thế nào, bỏ thêm xuân dược là để cho mấy con sói
hoang kia có thật nhiều chuyện phải làm, đến lúc đó liền không thể quấy rầy
chúng ta.”
Xuân dược thêm độc dược ư? Thử nghĩ hai con sói đang ở
nơi nào đó làm chuyện ân ái mà độc bỗng dưng phát tác ngã lăn ra đất, hai cỗ
thân sói vẫn còn liền chặt một chỗ.
Ách! Nam nhân này thật là tà ác, thật xấu, ngay cả
chết cũng không để cho sói chúng nó được chết tử tế a.
Trên thảo nguyên này cũng không chỉ có đơn độc một hai
con sói, nghĩ tới kết quả hai loại thuốc nhất tề phát tác, nghĩ đến cảnh tượng
hùng tráng hơn mấy trăm ngàn con sói đang điên cuống giao phối liền bỏ mình ngã
xuống đất, Hàn Tuyết mãnh liệt rùng mình một cái.
“Lạnh không?” Không đợi Hàn Tuyết trả lời, Hàn Chiến
đã tự cở áo, kéo áo choàng của Hàn Tuyết ra, đem nàng một thân trần trụi ôm
chặt trước ngực, giúp nàng đắp kín áo choàng.
Da thịt hai người cận kề, không khí nhất thời mập mờ,
Hàn Tuyết cảm giác da đầu mình run lên, hai luồn nhuyễn mịn đè ép trước ngực
Hàn Chiến cũng một trận tê dại, tiếp theo hai nụ hồng mai không tự chủ được
cũng dựng đứng cứng nhắc. Hàn Tuyết hô hấp tắc nghẹn, che lại lồng ngực đang
đập vang rung trời, khẩn trương rụt cổ một cái. Thật không biết có phải tại bị
Hàn Chiến gây sức ép đã thành thói quen hay không mà thân thể chỉ bởi da thịt
hai người cận kề liền tự phát sinh phản ứng hoan ái, xong đời, lần này nam nhân
kia lại càng thêm đắc ý vênh váo.
Cảm giác được thân thể Hàn Tuyết biến hóa, con ngươi
Hàn Chiến tối sầm, một thân bắp thịt kiên cố cứng ngăc, ôn nhu hôn lên sau tai
Hàn Tuyết, thanh âm thì thầm ấm ách: “Cũng đã làm nhiều lần thế rồi, sao còn
khẩn trương như vậy?”Nói xong liền kéo lấy một tay ngọc đặt lên hậu duệ của
mình, khiến cho Hàn Tuyết cảm nhận được mình cũng