
huyệt Hàn Tuyết đè ép xoắn
nuốt dị thường thoải mái, tư vị đau đớn này cũng đem lại cho hắn cảm giác vui
vẻ, khiến hắn càng ngày càng khó khắc chế dục vọng muốn hung hăng cắm vào. Bắp
thịt toàn thân căng cứng như sắt thép, cả người thậm chí cũng không tự kiềm chế
được mà run lên.
“Đừng. . . . . . A. . . . . . Muốn. . . Đến. . . . .
Chiến a. . . . .” Ngực bị đùa giỡn truyền đến từng trận khoái cảm, kết hợp cùng
cảm giác thư sướng do âm hạch ma sát lấy côn thịt, nhục huyệt chống đỡ đến cực
hạn, trên thân thể Hàn Tuyết như có cả ngàn dòng suối nhỏ hội tụ thành biển
lớn. Tần số rung động của cơ thể hai người tăng lên, dẫn theo hoa hạch va chạm
càng triệt để, khoái cảm mãnh liệt trong nháy mắt đánh úp về phía Hàn Tuyết,
chỉ thấy trong tròng mắt phủ sương đôi con ngươi to tròn chợt thu nhỏ lại, tiểu
huyệt kẹp chặt lấy côn thịt cường lực hút vào.
“Ân a. . . . . .” Tiếng rên khẽ giữa cao triều uyển
chuyển mê người, mị thân nhuyễn cốt.
Bên tai truyền tới tiếng Hàn Tuyết rên rỉ mị hoặc yêu
kiều, thiết bổng lại bị hoa huyệt cật lực xoắn hút, Hàn Chiến bỗng ôm chặt lấy
thân thể Hàn Tuyết, theo tần suất huyệt đạo hấp cắn lấy côn thịt, nhục huyệt
càng thêm co rút, Hàn Chiến ngây người gầm lên một tiếng, “A. . . . . . Nha. .
. . . . Thoải mái. . . . . . Rống. . . . . . A. . . Ách. . . . . . Hừ ư. . . .”
Từng đợt hơi thở hổn hển nóng rực của hắn đều phun
trên ngực Hàn Tuyết, làm cho hai đỉnh nhũ hoa vốn đã bị gặm cắn thành màu đỏ
tía lại tựa kiều hoa trong gió bão, run rẩy lay động.
Cao triều qua đi, Hàn Tuyết vô lực tựa mình trên đầu
Hàn Chiến điều chỉnh hô hấp, từng trận hơi thở nóng bỏng phun trên ngực cùng
cảm giác căng trướng trong hoa huyệt cho nàng biết, nam nhân phía dưới còn đang
tràn đầy sức lực, hắn mới chỉ mang côn thịt cắm trong cơ thể nàng, tiến hành
vuốt ve khởi động một chút liền khiến nàng đạt đến cao triều, nếu chờ đến khi
hắn dũng mãnh tiến công thì không biết nàng có thể tiếp nhận nổi lửa tình của
hắn mà không bị thiêu đốt thành tro hay không.
Một tiếng sói tru lớn tiếng rõ ràng ập tới, thức tỉnh
hai người còn đang chìm đắm trong bể tình, Hàn Chiến trờ tay kéo một bên áo
choàng đắp lên người Hàn Tuyết, vung tay lên, cửa xe ngựa liền không gặp gió mà
tự mở, tình cảnh trên thảo nguyên lập tức hoàn toàn rơi vào đáy mắt hai người.
Sói, đông đảo không kể xiết, trong tầm mắt, nơi nơi
đều là màu xám tro của dã sói, tính ra phải đến hàng trăm hàng ngàn. Vô số sói
xám trong lúc hai người không để ý, đã lướt qua vòng phòng vệ thứ hai Hàn Chiến
vẽ, đang đứng rất gần vòng thứ ba, mà một con sói xám hình thể to lớn hơn hết
thảy, đang tiến tới đứng trên vòng thứ hai Hàn Chiến họa, rồi ngẩng đầu tru lên
một tiếng vang vọng.
Hàn Tuyết có chút e sợ ôm lấy cổ Hàn Chiến, khóa mình
trong lòng hắn, hoa huyệt bởi vì động tác nhạy cảm của nàng mà càng thêm kẹp
chặt đại nhục bổng, nhẹ nhàng co rút một hồi.
“Ân hừ. . . . . . Đừng động!” Hàn Chiến có chút không
nhịn được vỗ mông Hàn Tuyết một cái.
“Vậy chàng đi ra ngoài.” Hàn Tuyết không phục chu cái
miệng nhỏ nhắn.
“Không có cách nào, nàng thư thái nhưng ta còn chưa
thấy thoải mái a.” Nói xong liền chuyển đổi tư thế, định làm cho mình càng dễ
dàng dùng lực tiến vào.
“Đừng náo!” Hàn Tuyết đè lại hai cánh tay sắt đang
muốn rút ra, trừng phạt nâng mông.
“A ngô. . . . . . Nàng. . . Tiểu yêu tinh, lại chọc
giận ta!” Hàn Chiến trừng đôi mắt đầy tơ máu, diện mục dữ tợn quát.
“Được rồi, ngoan nha,” Hàn Tuyết tùy ý hôn lên gò má
Hàn Chiến, bày tỏ an ủi, “Chàng trước cứ xem thử bên kia.” Nói xong liền xoay
mặt Hàn Chiến về phái bầy sói bên ngoài cửa xe. “Con sói kia là Lang Vương, nó
đang gọi mấy con sói đã vượt qua vòng trở về phải không?” Lúc này, đám sói đã
qua khỏi vòng phòng vệ thứ hai nghe Lang Vương gào to một tiếng, liền nhanh
chóng lui về sau phòng bảo hộ thứ hai.
“Súc sinh này cũng có chút ý tứ!” Hàn Chiến híp mắt
nhìn con sói xám tràn đầy sát khí cùng máu tanh đang chăm chú trông vào trong
xe, hai tay lại dao động bốn phía trên người Hàn Tuyết.
“Nó hình như đang trừng chúng ta?” Hàn Tuyết che miệng
sợ hãi kêu lên, “Con sói này thật thông minh, nó cứ như biết trên mặt đất có
rắc dược vậy?”
“Biết cũng muộn rồi, thuốc rải ở vòng ngoài cùng đều
là xuân dược cực mạnh, hai vòng phía sau là độc dược, số sói lướt qua vòng kia
đều sẽ sống không được.” Hàn Chiến liếc mắt nhìn một cái rồi lại chẳng muốn
nhìn, quay đầu cọ cọ ngực Hàn Tuyết, “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ngoan, cho ta.”
“Ai —– chàng thực là không biết xấu hổ nha, lớn như
vậy rồi còn làm nũng.” Hàn Tuyết nâng đầu nam nhân đang phủ phục làm loạn trên
ngực nàng lên, chuyển sang phía ngoài xe ngựa, “Chúng ta bị bầy sói bao vây,
chàng sao lại chẳng có chút lo lắng nào vậy, nếu như mấy con sói này cứ canh
giữ ở nơi đó không chịu dời đi, cho dù trời sáng chúng ta cũng không có cách
nào di chuyển a.”
Thấy Hàn Tuyết lo lắng, Hàn Chiến bất đắc dĩ đè nén
dục vọng giải thích: “Xuân dược Hàn Kỳ chế, dù có thể đợi dược tính qua đi,
không chết cũng mất sức, một bầ