
i
cửa nghe thấy từ trong phòng truyền ra giọng nữ tinh tế đều cười ngất.
Hai phu thê được Khương tổng quản thỉnh tới giải nguy
nghe được mấy lời cường hãn này của nữ nhi nhà mình, càng ngày càng cảm thấy có
lỗi với Hàn Chiến. “Tướng công à, sao ta lại có cảm giác, gả con gái cho Hàn
Chiến, là hại đời người ta a.”
Người ta nói xưa nay công chúa đi nước lân bang cầu
thân, văn võ bá quan đều ra khỏi thành đưa tiễn, mà nay chỉ vì đi sứ nước láng
giềng, liền cả Thái Thượng Hoàng cùng hoàng đế và văn võ bá quan đều tới đưa
tiễn trăm dặm đường, có lẽ từ cổ chí kim cũng chỉ có một người là Hộ quốc công
chúa, cũng khiến cho người khắp thiên hạ biết được, vị công chúa khác họ của
Bích Lạc hoàng thất này được sủng ái tới nhường nào.
Bão cát tung bay trên quan đạo, chỉ thấy trong đội ngũ
thật dài, cạnh một chiếc xe ngựa khảm đầy châu báu ngọc thạch siêu cấp hào hoa,
Hàn Chiến một thân trường sam đen tuyền thêu chỉ bạc, cao cao tại thượng ngồi
trên một con hắc sắc tuấn mã, kỳ lân màu bạc giương nanh múa vuốt nơi tà áo,
tựa như muốn từ trong xiêm bào nhảy ra, nét mặt lạnh lùng của Hàn Chiến qua đó
lại càng thêm tuấn mỹ dị thường, cũng càng lộ ra vẻ nghiêm nghị băng lãnh người
lạ chớ có tới gần.
Hàn Tuyết nhìn trước nhìn sau mà không thấy được điểm
cuối đội ngũ, nhức đầu bóp trán, nhiều người như thế phải mất bao lâu mới có
thể đến Khánh quốc a, sẽ không phải chưa tới nơi tóc nàng đã trắng xóa, răng
rụng gần hết chứ? Mà trông năm nam nhân nhắm mắt theo đuôi xe ngựa, càng làm
cho đầu nàng đau càng thêm đau.
Theo như kế hoạch vốn có của nàng, chẳng qua là để
hoàng đế ca ca mang bách quan đưa tiễn ra khỏi thành, khiến cho Khánh Vương
biết rõ ràng địa vị của nàng ở Bích Lạc quốc, sẽ càng dễ dàng cùng Khánh Vương
đàm phán. Bất quá lại không nghĩ tới đến cả Thái Thượng Hoàng hoàng đế phụ thân
cũng chạy tới tiễn đưa, còn làm thành một hàng dài như thế, đưa tiễn liền trăm
dặm. Trận thế như vậy sau này liệu có ai cũng được hưởng không thì nàng không
biết, nhưng nhất định là cổ nhân đi trước tuyệt đối chưa ai từng hưởng qua.
Hàn Tuyết nhìn bão cát mênh mông ngoài cửa xe, lập tức
vì Hàn Chiến cùng mười hai thị vệ bọn hắn mà đau lòng, ai kêu hoàng đế phụ thân
của họ tới đưa tiễn, lại còn để cả ngàn người cưỡi ngựa đi trước mở đường làm
cái gì a? Chạy phía sau ngàn con ngựa, làm cho bọn họ phải đi theo mông ngựa
hít bụi, mọi người ai ai cũng mặt xám như tro, nơi này tuy vẫn là đưa tiễn,
nhưng căn bản chính là kèm theo cả “Đưa hình” a. (tra tấn đưa tiễn)
Mười hai thị vệ vốn là canh giữ phía sau xe ngựa nhưng
bởi vì lãnh khí áp bức trên người Hàn Chiến nên liền trốn ra phía sau đội ngũ
mà đi, nhìn gương mặt tuấn tú đen đến không thể đen hơn của Hàn Chiến, Hàn
Tuyết thở dài than vãn đến lần thứ một trăm lẻ một, lại nhìn năm nam nhân xuất
sắc cưỡi trên năm con tuấn mã, buổi sáng ra khỏi thành vẫn còn vinh quang chói
lọi mà giờ chỉ có thể dùng xám ngắt như tro để hình dung. Nàng liền không nhịn
được khuyên nhủ thêm lần nữa: “Hoàng đế phụ thân, hoàng thượng ca ca, các người
cũng nên trở về đi thôi, đừng theo tiễn nữa, cũng đã đưa đến một trăm dặm rồi,
còn đưa nữa là đưa tới Khánh quốc luôn a.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy liếc nhìn Hàn Tuyết không
thôi, thấy trong mắt nàng toàn là thỉnh cầu, khẽ mỉm cười, ngồi trên ngựa khoát
tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, quay đầu đối Hoàng Phủ Ngạo Thiên cung kính
nói: “Phụ hoàng, đã đưa đến trăm dặm rồi, chúng ta dừng ở chỗ này tiễn biệt
Tuyết Nhi thôi.”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên phức tạp nhìn Hàn Tuyết “Lấy
chiến tranh để ngừng chiến tranh, để Bích Lạc hợp tác với nước khác cùng chinh
chiến, lại còn đạt được lợi ích lớn nhất cho mình từ đó” kế sách cơ trí như
thế, chưa nói tới toàn bộ bá quan văn võ trong triều, cho dù là từ cổ chí kim
cũng không ai có thể sánh bằng, mà trí tuệ đáng sợ như vậy, có ai ngờ lại thuộc
về một thiếu nữ chưa đủ mười tám tuổi.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên không chút dấu vết liếc nhìn bộ
mặt sương giá của Hàn Chiến, người này không phải người của mình, hết thảy lòng
dạ, tâm kế đều hơn hẳn mấy nhi tử của hắn, nếu nói kế sách này là do Hàn Tuyết
đề xuất, hắn lại tin là do Hàn Chiến nghĩ ra hơn. Hàn Chiến ẩn mình bên cạnh
Hàn Tuyết mười năm, đối với Hàn Tuyết có trung thành hay không hắn không biết,
nhưng có chút chuyện hắn rất rõ ràng, đó chính là Hàn Chiến hận hắn, hoặc có
thể nói, Hàn Chiến hận cả Hoàng Phủ hoàng thất.
Mưu kế tuyệt thế như vậy, bề ngoài xem ra rất có ích
với Bích Lạc, nhưng nếu xuất ra từ tay người này thì không thể không phòng. Dù
sao lúc trước hơn ba trăm nhân mạng một tộc Úy Trì cũng bởi vì tư tâm của một
người là hắn mà chỉ còn lại một mình Hàn Chiến, nay đứa nhỏ Hạo Thiên này còn
đem Hàn Tuyết gả cho Hàn Chiến, nếu Hàn Chiến liên hiệp cùng thế lực trong tay
Hàn Tuyết, thay đổi tầm ngắm sang đối phó Bích Lạc, thì Bích Lạc quốc này chắc
chắn sẽ lâm nguy trong sớm muộn.
Nhưng nếu hắn thật sự vì Hàn Tuyết mà chịu gạt bỏ thù
hận, vậy Bích Lạc sẽ liền trăm năm thịnh thế. Đối mặt với hấp dẫn lớn l