
cảm thấy đường đột,
phương pháp này quả thực rất tốt.” Hoàng Phủ Cảnh Thiên phân tích nói.
“Hoàng thượng, nhị ca, các người đều không cảm thấy
thế lực của Hàn Tuyết quá lớn sao?” Hoàng Phủ Phượng Thiên có chút lo lắng nói,
sao bọn họ lại không thèm để ý tới chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng vậy?
Thật là hại chết người ta mà.
“Tam đệ chớ vội, chuyện này hoàng thượng đã sớm sáng
tỏ rồi, mà lấy tính tình của Tuyết Nhi, người cũng đã hiểu rõ, chớ lo.” Hoàng
Phủ Cảnh Thiên mỉm cười an ủi Hoàng Phủ Phượng Thiên nói.
Nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên cùng Hoàng Phủ Cảnh Thiên
cùng mang một bộ dạng như đã tính trước hết, không phải là uống trà thì cũng là
phe phẩy cây quạt, Hoàng Phủ Phượng Thiên gấp đến độ vò đầu, “ Bởi vì cái gọi
là lòng người khó dò, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ có một ngày. .
. . .”
Hoàng Phủ Hạo Thiên cười cười lắc đầu nói: “Tam đệ, sẽ
không có ngày đó đâu.”
Hoàng Phủ Cảnh Thiên cũng đồng tình hướng Hoàng Phủ
Hạo Thiên gật đầu khẳng định một cái.
Hoàng Phủ Phượng Thiên thấy vậy, đầy một bụng uất ức,
thật sự là hắn đa tâm quá sao
Trong khi không biết ai phao tin đồn đại về hai vị
nhân vật chính của chúng ta, hai người lại đang vùi mình trong kĩ viện lớn nhất
kinh thành. Một người tức giận đến muốn giết người, một người thì lại cười tươi
rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Mà thủ hạ vừa mới hồi báo xong Diễm Nương đang ngồi
cùng cũng là mồ hôi lạnh toát ra như mưa rơi, bị sát khí khắp người Hàn Chiến
dọa sợ chỉ muốn ngất đi.
“Thật tốt quá Diễm Nương, ngươi xử lí việc này rất
tốt, ngồi xuống đi.” Hàn Tuyết vui vẻ đối Diễm Nương khen ngợi nói.
“Phải. . . . . . Phải. . . . . .” Diễm Nương run rẩy
tựa lá cây trong gió thu lạnh lẽo, run giọng đáp lời, chẳng qua đã không còn
ngồi vững nổi trên ghế, lập tức bị một tiếng vang thật lớn dọa cho sợ đến ngã
phịch xuống đất.
“Bùm!” một tiếng, Hàn Chiến một chưởng đánh nát chiếc
ghế dưới thân, mắt trợn trừng nhìn Hàn Tuyết đang mặt cười rạng rỡ ngồi trên
cao, “Những tin tức đó đều là nàng cố ý cho người truyền đi?”
Hàn Tuyết buồn cười nhìn mảnh vụn chiếc ghế làm cho
chúng thuộc hạ chật vật đến không chịu nổi kia, rồi lại khoan khoái nhẹ nhàng
nhìn một chút nơi cách mình một thước, không khỏi cười càng thêm sáng lạn, “Đúng
vậy a, một công chúa không có đức hạnh cùng một Hầu gia chỉ có hư danh không
quyền cũng không thế mới có thể khiến cho người ta không phòng bị chứ. Lần đi
Khánh quốc này lộ trình cũng phải lên tới một tháng, ta lại không muốn ngày
ngày bị người khác ngăn giết đâu.”
“Chẳng lẽ nàng không tin ta có thể bảo hộ nàng chu
toàn?” Nha đầu này thật là càng ngày càng kì cục, vì một nhà Hoàng Phủ, nàng
thế mà lại tự hủy hoại danh dự của mình?
Hàn Tuyết hướng đám thủ hạ phất phất tay, ý bảo mọi
người lui ra ngoài trước, mình lại khả ái nhăn nhăn mũi nhìn Hàn Chiến, “Này là
không giống nhau nha, người ta còn muốn một chặng dường đi có thể chơi đùa du
sơn ngoạn thủy, không muốn nhìn chàng giết chóc liền một đường.”
“Cho dù muốn chơi đùa trên đường ta cũng có thể an bài
giúp, nàng đâu cần thiết phải truyền ra cái loại tin tức đó?” Nữ tử bình thường
coi danh dự so với tính mạng còn quan trọng hơn, cũng chỉ có mỗi nàng là xem
danh dự của mình chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Hàn Tuyết nhìn Hàn Chiến một thân lệ khí, trong lòng
cũng có chút sợ hãi, thận trọng đến gần hắn, kéo ống tay áo hắn lắc lắc: “Chàng
tức giận à?”
“Ta không nên tức giận sao?” Khóe mắt quét đến mấy
mảnh gỗ bén nhọn bên chân Hàn Tuyết, tay hắn nắm thành quyền, thân thể vẫn
không động.
“Đừng nóng giận có được hay không?” Hàn Tuyết biết
điều vẻ mặt cẩn thận mà khéo léo, nhưng nội tâm lại trưng ra một cái mặt quỷ,
ánh mắt cũng trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Chiến. Chỉ vì một cái
tin tức cho nghỉ phép mà đã tức giận như vậy, nếu như nàng nói cho hắn biết
chuyện hoàng đế ca ca đã ngầm cho phép nàng cùng Hàn Chiến mang đại quân chinh
phạt Long Dược quốc, vậy hắn còn không đem cả căn phòng này phá hủy à? Nếu như
lại nói cho hắn biết nữa, hoàng đế ca ca đã bắt tay vào chuẩn bị, chỉ đợi nàng
cùng Khánh Vương bàn tốt chuyện hợp tác, hai người nàng liền đem quân xuất
chinh, đoán chừng đến lúc đó người chịu trận nhất định sẽ là nàng.
Ở chung mười năm, nhất cử nhất động của Hàn Tuyết, Hàn
Chiến rõ như lòng bàn tay. Mà theo kinh nghiệm trong quá khứ, Hàn Tuyết đột
nhiên biết nghe lời thì nhất định còn có chuyện gì đó làm cho người ta rất
“Tiêu hồn” mà hắn chưa biết. Hàn Chiến trừng mắt nhíu mày, trầm giọng nguy hiểm
nói: “Còn có chuyện gì ta không biết?”
Không phải đấy chứ, nàng chỉ suy nghĩ một chút mà hắn
cũng biết? Hàn Tuyết giật mình, hoảng hốt xoay người muốn bỏ chạy, nhưng không
để ý bàn chân nhỏ nhắn khả ái của nàng thiếu chút nữa liền bị gỗ vụn bén nhọn
xuyên qua.
Trong lòng Hàn Chiến kinh sợ, ngay lúc trước khi Hàn
Tuyết bị thương một giây đã vội đem người bế lên, đặt nàng đến nơi an toàn rồi
mới phát hiện mình đã đổ một thân mồ hôi lạnh, “Nàng không thể ít làm loạn một
chút sao?”
“Chàng hung ác với ta