
ừa nhận Hàn Chiến hung mãnh tiến vào.
"Nha. . . . . . Ân ngô. . . . . . Đáng
chết." Hoa huyệt Tuyết Nhi càng hút càng chặt, đè ép đến chính hắn cũng
sắp không chịu nổi. Hàn Chiến rút côn thịt ra, đột nhiên lật ngược thân thể Hàn
Tuyết đè xuống phía dưới, một tay bưng lấy cự vật dữ tợn đã căng trướng thành
một màu tím bầm, nổi đầy gân xanh, ngay ngắn cắm vào huyệt động nho nhỏ kia.
“A. . . . . .” Hàn Tuyết không chịu nổi lại một lần
nữa bị đưa lên cao triều, chẳng những tiểu nhục động co rút đến chặt thít, ngay
cả thân người cũng co quắp.
“Rống -----” Hàn Chiến gầm nhẹ một tiếng, hung ác mãnh
liệt chen vào đến vài chục cái, thẳng tắp tiến tới khiến Hàn Tuyết hét lên một
tiếng ôm chầm lấy hắn, cắn lên đầu vai hắn mới cắm vào huyệt động trong cái
miệng nhỏ kia một cái cuối cùng, mông run rẩy một hồi, vận nội lực để tinh dịch
phóng ra như mũi tên bén nhọn, quá nhiều khoái cảm lập tức làm cặp mắt Hàn
Tuyết như phủ sương, miệng phát ra tiếng rên rỉ ô ô hừ hừ.
Tinh dịch trút tận một lần, Hàn Chiến lập tức lật
người Hàn Tuyết lại, đem nàng đặt trên người, lúc này mới thả lỏng thở một hơi.
Trong lòng thầm nghĩ, thuốc của Hàn Kỳ quả thực lợi hại, chuyện hoan ái của hai
người cho tới giờ, vì sợ Hàn Tuyết không chống cự nổi hắn tinh lực tràn đầy,
Hàn Kỳ vẫn lén trộn thêm thuốc đại bổ vô sắc vô vị trong đồ ăn của Hàn Tuyết,
điều dưỡng thân thể nàng, tới hôm nay, chẳng những nhục động của nàng hoàn hảo
thích ứng phân thân của hắn mà còn ngay cả sức lực kèm theo, lần đầu tiên làm
đến thư sướng sảng khoái như vậy, thật khiến người ta cảm nhận được tận cùng dư
vị.
Phủ lấy thân thể Hàn Tuyết ướt đẫm mồ hôi, Hàn Chiến
cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng diễm kia, “Tuyết Nhi, cám ơn nàng.”
Thanh âm còn mang theo dục tính mị hoặc ám ách, quả nhiên là hấp dẫn vô cùng.
Hàn Tuyết có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, cái
miệng nhỏ nhắn liều mạng thở, làm xong trận hoan ái này, thở gấp đúng là có thể
so với vừa chạy hai mươi dặm đường.
Xuân sắc nhuộm hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc mai ướt mồ
hôi, đôi mắt ánh thủy quang, thuần mỹ hấp dẫn như vậy, Hàn Chiến thấy mà dưới
háng cũng căng thẳng. Trong tròng mắt Hàn Chiến ánh lửa lóe lên, hô hấp chưa
bình ổn lại gấp gáp. Một tay vuốt ve lệ nhan dụ hoặc hắn, Hàn Chiến khản giọng
nỉ non: “Tiểu yêu tinh, nàng thực sự muốn nổ chết ta sao?” Môi mỏng nóng rực
dán lên cặp đồng tử xinh đẹp như biết nói kia, ấn hạ vô số nụ hôn.
Nàng đã làm cái gì chứ? Khuôn mặt Hàn Tuyết lộ vẻ
không giải thích được.
Hàn Chiến khêu gợi cong khóe miệng, kéo lấy tay nhỏ bé
của nàng đặt lên cự vật vừa mới phóng thích, lúc này đã căng trướng không chịu
nổi kia. “Nàng hấp dẫn ta.”
Hàn Tuyết ngẩn ngơ, tay nhỏ vô ý thức nắm lấy cự bổng
ngày càng cứng rắn, đổi lấy một tiếng kêu đau từ Hàn Chiến, “Ta không phải cố
ý!” Nàng khóc không ra nước mắt, nàng chỉ hỏi Hàn Chiến có hai chữ, làm sao
biết hắn lại không chịu được hấp dẫn như thế, sớm biết thì nàng đã không hỏi.
“Ta cái gì cũng không làm!” Hàn Tuyết cơ hồ như phẫn hận nói lớn.
“Ngô. . . . . Ta hiểu rõ!. . . . . . Tay, Tuyết Nhi,
buông tay, ân. . . . . .” Tay Hàn Chiến nắm chặt thành quyền, đầu cứng ngắc
liều mạng hít khí. Nha đầu này là muốn cắt đứt hắn ? Dùng sức như vậy!
Hàn Tuyết cả kinh, vội vàng buông bàn tay do tức giận
mà vô ý thức nắm chặt, nhìn côn thịt đáng thương rung lắc dưới thân, cuối cùng
vô lực tựa lên trên đùi Hàn Chiến, giống như không tiếng động tố cáo bạo hành
mới rồi của nàng
“Ta không phải cố ý!” Nàng yếu ớt giải thích, vươn tay
khẽ xoa chân mày Hàn Chiến đang kẹp chặt, trong bụng thầm nghĩ, Hàn Chiến thoạt
nhìn rất khó chịu, mà mình vô ý thức lực đạo cũng không biết mạnh bao nhiêu,
chẳng hay liệu có phải đã làm hắn bị thương hay không.
Hàn Chiến vừa hồi lực đã nhìn thấy Hàn Tuyết một loại
diềm đạm đáng yêu như vậy, mắt to trong suốt hơi hàm thủy quang, đau lòng nhìn
hắn, nếu như hắn mà rên lên một tiếng kêu đau, chỉ sợ thủy quang trong mắt nàng
đã hóa thành châu lệ làm hắn đau lòng mà chảy xuống khóe mắt rồi.
Đau lòng dán lên mặt Hàn Tuyết nhẹ giọng an ủi, Hàn
Chiến một lần nữa kéo tay nàng, ma sát cự vật giữa hai chân, vừa nhẹ
nhàng xoa dịu phân thân của mình, vừa khàn giọng nói: “Thật ra cũng không có
đau như vậy, chẳng qua là nàng vừa nắm chặt, liền khiến ta lại muốn nàng.”
“Ta, ta không còn khí lực nữa.” Hàn Tuyết co rúm thân
thể, không vết tích lùi lại phía sau. Mới vừa trải qua hoan ái kịch liệt như
vậy, hoa huyệt của nàng vẫn còn nhỏ ra bạch dịch, nhục động bị cắm đến giờ vẫn
còn sưng đỏ, sao có thể tiếp nhận Hàn Chiến lại thêm một lần nữa mây mưa? Tuy là
hậu quả trực tiếp do nàng lỡ tay mang đến, nhưng nếu thật sự cần phải dùng tiểu
nhục huyệt của mình an ủi nó, nàng vẫn là không có cái loại dũng khí đó.
“Ta cũng có chút mệt mỏi, chẳng qua là nơi này trướng
đau khó chịu.” Hàn Chiến ôn nhu nói, đem côn thịt đưa đẩy trong tay Hàn Tuyết,
tiếp nhận vuốt ve làm cho cả người đều tê dại của nàng. Nha đầu này ưa mềm
không ưa cứng, phải làm cho nàng đau lòng mới có thể khiế