
xác đávào
đỉnh nam căn đầy nộ khí kia.
Hàn
Chiến rên rỉ buông ra khống chế với Hàn Tuyết, che lấy bảo bối của chính mình
bị Hàn Tuyết đụng vào, trong lòng thấy thực may mắn, may là nha đầu này còn
biết khống chế lực đạo, nếu không sẽ khiến hắn tuyệt tự tuyệt tôn mất. Hắn
cũng thấy vô cùng thất vọng, đến như vậy mà vẫn chưa dụ hoặc được nha đầu này,
xem ra hôm nay không có chuyện tốt để làm rồi.
Hàn
Tuyết nhìn Hàn Chiến che lấy chỗ kín không nói lời nào, cho là mình thật sự đã
đá thương hắn rồi, nàng đau lòng xoa xoa
cánh tay Hàn Chiến, yếu ớt hỏi: “Xem chàng lần sau còn dám như vậy không, đã
nói cho chàng là người ta không cần rồi mà.”
Thấy
Hàn Chiến không lên tiếng, Hàn Tuyết nóng nảy: “Đau lắm sao? Để ta xem một
chút.” Dứt lời, tay ngọc đẩy hai tay đang che chắn của Hàn Chiến, nhẹ nhàng sờ
lên cây gậy thịt tráng kiện kia.
Hàn
Chiến đôi mắt nửa khép ánh lên một tia sáng, khóe miệng cười giảo hoạt chợt
lóe, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ trong miệng.
“Không
đau! Không đau!” Cho rằng Hàn Chiến rất đau, Hàn Tuyết liền nắm lấy côn thịt
nhẹ nhàng xoa bóp, truyền tới bên tai là từng đợt thở gấp của Hàn Chiến. Hàn
Tuyết có chút kinh ngạc nhìn côn thịt trong tay mình nảy lên, căng lớn thêm mấy
phần.
Hung
hăng nheo mắt lại, nhìn Hàn Chiến vẻ mặt tựa như thống khổ, cũng giống như
hưởng thụ, hai tay Hàn Tuyết từ từ vòng chặt nam căn, trước sau triệt động,
nàng dựa vào bên tai Hàn Chiến nũng nịu hỏi khẽ: “Có thoải mái không?”
“Thoải
mái . . . . . A ~~” Hàn Chiến biểu tình say mê không tới hai giây lập tức bị
thay thế bởi thống khổ, “Tùng! ~~, mau buông ra . . . .” Hàn Chiến hấp một ngụm
lãnh khí, bắt lấy cổ tay Hàn Tuyết khẽ kéo, không dám sử dụng lực, sợ lực đạo
của mình sẽ làm nàng bị thương.
“Thật
đáng thương a, ỉu xìu kìa.” Hàn Tuyết làm bộ nhẹ nhàng phủ lộng vuốt ve rồi lại
nắm chặt kích thích khiến gậy thịt có điểm ủ rũ.
“Tuyết
Nhi, nàng phế nó, sau này chúng ta sẽ không tính phúc rồi.” Hàn Chiến cười khổ
kéo hai tay Hàn Tuyết vẫn cố ý kích thích nam căn của hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve
bảo bối bị thương. Nha đầu này thật là, một chút thiệt thòi cũng không chịu,
vậy mà hạ hủ hung ác, thiếu chút nữ bẻ gãy hắn.
“Hừ!”
Hừ nhẹ một tiếng, Hàn Tuyết đi tới bên kia hồ tắm, cầm lên một chiếc khăn lau
người, liếc nhìn Hàn Chiến ánh mắt lang sói lóe sáng, hướng hắn làm một cái mặt
quỷ.
Hàn
Chiến sủng nịnh cười cười, cũng đến cạnh bể cầm khăn tắm lau, vẫn mang một thân đầy dục
vọng nhìn Hàn Tuyết đã đứng dậy rời khỏi hổ tắm, bất đắc dĩ cười khổ lắc lắc
đầu. Tình thế trong cung không rõ, Tuyết Nhi nhất định đã có kế hoạch, tối nay
đừng mong nha đầu sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
Ánh đèn
rực rỡ, Hàn Tuyết từng ngụm từng ngụm nhai cơm, vừa nghe Tiểu Lăng Tử hồi báo
đặc phái viên Tam quốc vừa tiến dâng lễ
vật.
“Mỹ
nhân?” Trừ nhóm người Kim Sa đã bị nàng ngăn ở Kết Hương trấn, Tam
quốc cũng tiến dâng mỹ nhân cùng trân bảo hiếm thấy. Hơn nữa. mỹ nhân này đem
ra so sánh còn muôn phần diễm lệ, muôn phần lẳng lơ hơn. Theo lời Tiểu Lăng Tử,
mấy ngày nay, hoàng đế ca ca mỗi đêm đều cùng
nàng tận hưởng xuân sắc.
“Công
chúa không biết đó thôi, cái gì mà Long Dược mỹ nhân kia rất có mị lực dụ dỗ
nha, ai ya, ngay cả Tiểu lăng Tử còn thấy nửa người mềm oặt, đừng nói hoàng
thượng vốn là nam nhân chính hiệu, làm sao có thể không cùng nàng trải đêm
xuân?” Tiểu Phúc Tử múa may quay cuồng, ra sức tô vẽ làm Hàn Tuyết đối với
Long Dược mỹ nhân kia lại càng dâng lên thêm vài phần tò mò.
“Hoàng
thượng tối nay lại chọn nhân bài của Long Dược mỹ nhân, chiêu nàng đi điện Hàng
Long thị tẩm rồi.” Tiểu Lăng Tử dáng vẻ chân chó nói hết những tin nóng hổi,
chọc cho công chúa vui vẻ.
Hàn
Tuyết bới qua loa vài miếng cơm liền đẩy chén cơm về phía Hàn Chiến, ngược lại
đưa đũa sang bàn điểm tâm, trong lòng không ngừng đắn đo, rốt cuộc là có nên đi
thăm dò đặc phái viên Tam quốc một chút không, hay là đi xem mỹ nhân phong tao
mỹ lệ gì gì đó đây. Hàn Chiến lanh tay lẹ mắt kéo bàn điểm tâm đến bên mình,
lại xoay tay đẩy chén cơm nguyên vẹn trở về trước mặt Hàn Tuyết.
“Ta
không ăn được.” Chiếc đũa gắp thất bại, dẫn hồi lực chú ý của Hàn Tuyết, miệng
nàng ô ô kháng nghị, lại đẩy chén cơm đến trước mặt Hàn Chiến.
“Không
ăn điểm tâm là có thể ăn được cơm.” Hàn Chiến lại đẩy trả chén cơm lại cho
nàng, ra hiệu cho cung nữ đứng một bên bê bàn điểm tâm đi. Thể lực yếu như thế
còn không muốn ăn cơm, cũng khó trách ngay lần đầu đã mệt ngủ mê man. Vì hạnh
phúc của mình mà suy nghĩ một chút, sau này phải đốc thúc nàng ăn đủ ba bữa
mới được.
“A. . .
. chớ có lui xuống a, ta còn muốn ăn điểm tâm nha.” Nhìn cung nữ bưng bàn điểm
tâm xuống, Hàn Tuyết nóng lòng kêu lên, nhưng là có Hàn Chiến ở bên thì những
cung nữ này sẽ không nghe lời nàng. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm tâm mến
yêu của nàng bị mang đi mất.
“Gần
đây đã gầy mất một chút, còn không chịu ăn cơm?” Hàn Chiến trách cứ cau mày
nhìn Hàn Tuyết, bưng chén cơm lên đặt vào tay nàng.
Hàn
Chiến mắt to long lanh chớp ch