
n nhiệt khí. Bàn
tay liền lúc không thể chế trụ leo lên một bên tuyết phong, chậm rãi khẽ xoa
nắn. “Nàng mặc như vậy trông cực kì xinh đẹp.”
“Chàng, chàng -----” Hàn Tuyết trong bụng vừa xấu hổ
vừa lúng túng, lại cứng họng nói không nên lời.
“Rất tốt,” Hàn Chiến hài lòng cười một tiếng, ôm lấy
hông Hàn Tuyết, bế nàng từ trên đất lên nói: “Nàng đã lớn như vậy còn không
biết tự chiếu cố mình, chỉ khoác một tấm sa y mà ngồi trên đất, nếu không may
cảm lạnh thì sao? A?” Vừa nói vừa ôm Hàn Tuyết vòng qua bình phong, thuận tay
xách theo hộp đựng đồ ăn trên đất đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Hàn Tuyết sững sờ chớp chớp mắt, có chút không phản
ứng kịp, là do mị lực của nàng giảm bớt rồi ư? Tại sao nàng ăn mặc như vậy rồi
mà thú tính Hàn Chiến cũng không đại
phát?
Hàn Chiến tự tay lấy ra một bàn thức ăn giàu
sắc, hương, vị, thật ngon lành nhưng tất cả đều là đĩa nhỏ nhìn tuy nhiều lượng
lại chả bao nhiêu. Hắn cơ hồ đem toàn bộ người yêu bé nhỏ ngồi trên chân mình,
nhấc đũa gắp mĩ vị đồ ăn đưa tới khoé miệng của Hàn Tuyết, nhìn nàng nàng chỉ
biết ngây ngốc há miệng ăn thức ăn buồn cười
- Mặc dù ta "đói " bụng lắm nhưng cũng không tính
"ăn" nàng lúc đang đói bụng đâu vì bây giờ cũng quá trưa rồi
Bị nói trúng tâm sự Hàn Tuyết mặt ửng hồng lên, có chút không tự tại uốn éo người.
- Khụ!
Hàn Chiến cứng đờ thân thể, vội ôm sát cơ thể mềm mại không an phận trong ngực
- Đừng động.
Thấy Hàn Tuyết nhìn hắn khó hiểu, Hàn Chiến cười cười tà mị, ôm thân thể Hàn
Tuyết nhích lại gần phần bắp đùi nơi tiểu huynh đệ của hắn đang bốc lên nhiệt
khí hừng hực, đối với nàng trông mong chờ đợi.
- Nha, Đại Sắc Lang!
Hàn Tuyết thẹn thùng đỏ bừng cả khuôn mặt, giơ tay hướng trên
người Hàn Chiến động thủ.
Hàn Chiến đối với trên người hoa quyền làm như không thấy, cử động của nàng
khiến thâm tâm hắn dấy lên cỗ hạnh phúc ,thấp giọng cười nhẹ:
- Trời đất chứng giám, ta chính chỉ đối với nàng mới dậy sắc tâm
Hàn Tuyết trong lòng ngọt ngào lại chỉ giả bộ làm mặt đông cứng, nghiêng đầu
không để ý tới hắn, thế nhưng nụ cười trong lại không che giấu được.
Hàn Chiến ôn nhu cười một tiếng, một tay ôm chặt lấy Hàn Tuyết, bàn tay đặt lên
bụng của nàng đem chân khí hóa thành dòng nhỏ từ từ truyền vào trong cơ thể
nàng để ngừa nàng nhiễm lạnh. Vì mình hạnh phúc ngắm nhìn cùng suy nghĩ, hắn
tình nguyện hy sinh chút nội lực cũng không muốn cho Hàn Tuyết mặc quần áo.
Nhấc đũa tiếp tục vừa cho Hàn Tuyết ăn, vừa nói:
- Hoàng Phủ Hạo Thiên tới, Phượng Thiên cũng ở đây, khi ta trở về, bọn họ vẫn
còn ở khách sảnh.
- Có nói có chuyện gì sao?
-Đến để hỏi tội đó mà, nhưng có tin tức Khánh quốc gần
đây có chút manh động, đang điều động một số binh mã, có thể nói đang có
âm mưu gì đó.”
Hàn Tuyết mày suy nghĩ
“Có nghe bên ấy tuyên bố gì không?”
"Lễ mừng thọ Khánh Vương 50 tuổi, tập thao dược : tập trận luyện, quyết
định tháng ba sau."
Hàn Chiến vừa nói tay cũng không ngừng đút Hàn Tuyết một hớp, mới tiếp tục nói:
"Bắc Băng ngược lại không có động tĩnh, nội chính của Kim Sa loạn thành
một đoàn, mấy vị Vương gia cùng không có chút gì vui vẻ, ngược lại Long Dược
có động tác tương tự, chẳng qua là không trực tiếp như thế, cựu thần trong
triều phản đối nhiều, Long Dược vương không dám manh động."
"Hoàng đế ca ca là vì chuyện này nên mới tới. Bây giờ nhìn lại, Bắc Băng
đế đối với Ngưng Hương công chúa ngược thật có tình, nếu không phải tam quốc
đồng thời tặng mỹ nhân tới đây, hắn cũng không nỡ đem muội muội yêu mến đưa đến
nơi này, ngược lại có lợi cho hoàng đế ca ca rồi."
Đối với hoa tâm của hoàng đế ca ca, Hàn Tuyết có chút không đồng ý bĩu
môi, nhưng cũng không thể trách được, ai bảo hắn là hoàng đế chứ, làm hoàng đế không mà thật lòng ngược lại rất tốt, nếu là có thật lòng, lại không thể
độc thủ một người ngược lại sẽ rất thống khổ.
"Cũng thật không tự nhiên, Ngưng Hương công chúa từ trong thai dẫn theo
hàn chứng ra ngoài, Bắc Băng lại không thích hợp nàng cuộc sống ngược lại Bích
Lạc thành tựu hữu ích cho nàng tĩnh dưỡng."
Hàn Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nếu muốn công chiếm Bích Lạc,
trừ phi Tứ Quốc cùng chung xuất binh, nhưng hiện tại xem ra Kim Sa quốc tự vệ
còn không kịp, Bắc Băng có thể phải trở thành bạn bè của phe ta, vậy cũng chỉ
Dư Khánh quốc cùng Long Dược rồi."
"Bảo Hoàng Phủ Hạo Thiên nâng tước phẩm Ngưng Hương công chúa từ mỹ nhân
lên đến Quý Phi, và phái Hoàng Phủ Cảnh Thiên đi một chuyến Bắc Băng, vậy
chuyện Bắc Băng quốc cũng không cần lo lắng nữa."
Ân uy tịnh thi, từ xưa đã là thuật trị nước hiệu quả nhất của đế vương.
Bất quá tranh đấu chốn hậu cung như Tu La chiến địa không thấy máu, cũng không
biết mỹ nhân bệnh tật này có thể ngồi yên ngôi vị này được hay không
Hàn Tuyết như nhận thấy được Hàn Chiến cau mày nói tiếp
"Nhận được vinh hạnh đặc biệt không phải là phúc mà là họa."
Hàn Chiến bất cần nhún vai,
"Vào được đến đây liền phải là người có bản lãnh, nếu không cũng chỉ là dê
vào miệng cọp mà thôi."
Chuyện sống chết của người khác cùng hắn có quan hệ gì đâu