
. . .” Nhìn ngón tay còn mang theo dịch
ướt cùng nhiệt độ cơ thể Hàn Tuyết, Hàn Chiến tràn ngập luyến tiếc
thở dài, bàn tay một phen ôm lấy ngực Hàn Tuyết, chén sứ trên bàn
liền xoẹt qua bay đến trong tay, đưa tới trước mặt Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết đang liều mạng hít sâu chuẩn bị uống
thang dược nên không phát hiện ra ở sau lưng, Hàn Chiến thu tay từ giữa
hai đùi nàng về liền lặng yên không một tiếng động tự cởi bỏ đai
lưng.
Nặng
nề nuốt một ngụm dược, Hàn Tuyết liếm liếm khóe môi, “Hmm?” Ngay lập
tức, mặt mày liền hớn hở, “Cũng không đắng lắm.” Nàng sợ nhất là
uống đắng.
“Biết nàng sợ đắng, ta cố ý bảo Hàn Kỳ chế chén thuốc
không đắng này, nhưng nha đầu nàng lại không hiểu cho tâm ý tốt của người ta.”
Nói xong liền cắn cổ nàng mấy cái, trong lòng gấp đến toát mồ hôi, nha đầu này
sao còn không mau uống cho xong đi, thật là muốn lập tức cắm vào trong thân thể
ấm áp kia, tiểu huynh đệ của hắn đã nhanh chóng căng trướng khó chịu.
“Thật sao, thật sao, là ta trách lầm chàng, ngoan a!”
Hàn Tuyết cũng không quay lại, chỉ trở tay vỗ vỗ đỉnh đầu dán sau lưng, xem như
trấn an hắn. Nói xong liền bắt lấy tay Hàn Chiến, bưng chén sứ uống từng chút
từng chút một. Hoàn toàn không phát hiện người phía sau lưng đang kiềm chế hô
hấp của mình, y phục trên người hắn cũng đã không sai biệt lắm bị cởi xuống gần
hết.
“Hô -----, uống xong thật no bụng nha.” Hàn Tuyết đẩy
tay Hàn Chiến, thở phào một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ có điểm nhô ra, vẫn hoàn toàn
không ý thức được, lúc này mình cơ hồ đã lộ ra trọn vẹn, càng không biết động
tác có phần vô ý thức của mình mang lại cho người phía sau xúc cảm đánh thẳng
vào thị giác như thế nào.
“Ăn no liền đứng lên vận động, có lợi cho tiêu hóa.”
Sói xám lớn chực mở miệng rộng, chờ con cừu nhỏ nghe lời tự dâng mình lên làm
mỹ thực.
Hàn Tuyết gật đầu một cái, vừa định trượt từ trên đùi
Hàn Chiến xuống, lại không nghĩ bị Hàn Chiến một tay xách lên, nàng cúi đầu,
vừa hay thấy rõ người phía sau đứngdậy, quần liền rơi xuống.
“Hàn, Chiến!” Tràng rống của sư tử Hà Đông kết thúc
trong một tiếng kêu sợ hãi. “Nha-----”
“Ô -----, chết ngạt ta.” Hàn Chiến thoải mái vùi đầu
vào hõm cổ Hàn Tuyết thở phào nhẹ nhõm, hai tay dùng sức đem Hàn Tuyết nhấc lên
cố định trên thân mình, từ phía sau Hàn Tuyết tiến vào, hoa huyệt tựa như càng
hấp càng chặt. Tiểu huynh đệ của hắn đang vui sướng ở trong cơ thể Tuyết Nhi
nảy lên, thoải mái tới mức khiến hắn động cũng không muốn động.
Hít sâu! Sâu hơn nữa! Tay Hàn Tuyết nắm chặt thành
đấm, tận lực kiềm chế nỗi xúc động muốn bóp chết nam nhân phía sau lưng,
nghiến răng nghiến lợi thì thầm từng chữ: “Hàn, Chiến, chàng, chết, chắc, rồi.”
“Tức giận?” Hàn Tuyết dán lấy một bên tay Hàn Tuyết
thấp giọng khẽ hỏi, khóe mắt liếc thấy mu bàn tay nàng đang ra sức nắm chặt,
kinh hãi tim đập chậm một nhịp. Xem ra là tức giận không nhỏ, tay ngọc cũng đã
nổi đầy gân xanh.
“Không có,” Hàn Tuyết nhẹ nhàng cười lạnh, nhưng vẫn
là thấp giọng thì thào: “Chỉ muốn bóp chết chàng mà thôi.”
Hư -----, muốn bóp chết hắn, thế này còn không phải
tức giận?
“Ai kêu nàng mê người như vậy, không mặc quần áo qua
lại trước mặt ta, ta thì nhịn được nhưng tiểu huynh đệ của ta không nhịn được
a.” Là người ai cũng biết, nam nhân là động vật giàu cảm xúc, không chịu được
dẫn dụ, đặc biệt là loại hấp dẫn đến từ nữ nhân mà mình yêu thương này.
Hàn Tuyết chợt cảm thấy đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ
lại càng bốc lên cao, dùng sức giãy giụa thân mình, muốn khối thịt ghê tởm kia
rút khỏi cơ thể, “Chàng còn lí sự?”
“A -----, trời đất -----, a -----, đừng động -----,
nhẹ một chút -----., a -----” Hàn Chiến bị Hàn Tuyết chen gắp khiến hai chân
cũng mềm nhũn, ôm Hàn Tuyết cùng ngã ngồi ra ghế phía sau.
“A. . . . . .” Hàn Tuyết không ngờ tới giãy giụa của
mình lại khiến cho chính mình no một bụng căm tức, không thể đem đại nhục bổng
cắm trong thân thể đẩy ra được mấy, ngược lại lúc ngồi xuống bị Hàn Chiến dùng
lực phản công tiến vào sâu hơn, va chạm khiến nàng suýt nữa một hơi không chịu
nổi mà ngất đi, cúi đầu liền thấy rõ một phần thô thô nhô ra rõ ràng trên bụng,
lấy tay sờ lên có thể cảm nhận được cứng rắn như sắt kia, thực khó tưởng tượng
huyệt đạo nho nhỏ của mình lại có thể tiếp nhận vật lớn như vậy.
Thấy Hàn Chiến không động nữa, Hàn Tuyết mới dựa lưng
vào lồng ngực hắn thở hổn hển, cũng đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô lên
trên bụng.
“Đau sao?” Nhìn vết thô bình thản lộ rõ trên bụng Hàn
Tuyết, Hàn Chiến trong lòng vừa kiêu ngạo, cũng vừa không nhịn được lo lắng,
bàn tay đặt lên tay Hàn Tuyết đang khẽ vuốt bụng. Hắn còn chưa quên, vật này
của hắn kích thước có phần kinh người, với lại phàm là cơ thể ở tư thế ngồi,
vẫn luôn khiến cho nàng có cảm giác căng trướng khó chịu.
Thấy Hàn Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, hắn mới khẽ thở ra
một hơi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, “Lần sau cũng đừng động như thế, huynh
đệ của ta đây nếu là bị nàng bẻ gãy, sau này nàng sẽ khô