
ng được hưởng thụ yêu
thương của ta.”
Hàn Tuyết ngửa đầu trợn trắng mắt, “Chàng đừng có nói
cho ta, chẳng lẽ chàng đây không phải là đang hưởng thụ? Thật không thoải mái?”
Rõ ràng là hưởng thụ gần chết, còn hại thảm nàng, Hàn Tuyết bĩu môi, vẫn chuyên
chú nhẹ nhàng xoa xoa bụng, cảm giác từng nhịp đập của côn thịt trong cơ thể,
nếu Hàn Chiến không nghĩ tiến thêm một bước, tức giận của nàng cũng liền giảm
bớt, chẳng qua là món nợ này, nàng sẽ nhớ kỹ.
“Thoải mái, nhưng hưởng thụ không được, bây giờ nàng
vừa mới ăn no, cũng không thể vận động kịch liệt được.” Đối với nàng, hắn không
muốn gây ra chỉ một chút tổn thương, mặc dù mình đang khó nhịn, toàn thân đau
đớn, cũng không thể bởi một cỗ thú tính của hắn mà khiến cho thân thể nàng khó
chịu về sau.
“Đã biết rõ còn làm như vậy?” Hàn Tuyết giơ một ngón
tay, nhấn vết nhô ra trên bụng.
“-----!” Nha đầu này rõ ràng là đang trả thù. “Nàng
phải biết, ta đối với thân thể nàng không có sức chống cự, nếu không phải không
nhịn được muốn mau bạo phát, cũng sẽ không đối với nàng vội vàng như thế.” Thật
ra thì hắn muốn nhất chính là ngay lập tức dùng sức đoạt lấy nàng, bất quá bây
giơ thực đúng lúc bất đắc dĩ, chỉ có thể trước hết cứ ngậm trong miệng, chờ khi
đến lúc mới chầm chậm gặm cắn, ăn vào bụng.
Hàn Tuyết trong mắt thanh lệ tinh quang chợt lóe, khóe
miệng từ từ nhếch lên. Thật là sơn thủy lần lượt lưu chuyển, nữ tử báo thù
không bao giờ là muộn. Trong tích tắc, mặt mày xinh đẹp trong suốt liền nổi mị
sắc, giai nhân thanh tú đảo mắt đã thành tuyệt thế yêu cơ.
Hàn Tuyết thừa dịp Hàn Chiến không chuẩn bị, đẩy tay
hắn vụt đứng lên, côn thịt tráng kiện trượt ra từ huyệt nhỏ, kéo theo một tơ
dịch trong suốt.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Lúc Hàn Chiến phản ứng kịp thì
Hàn Tuyết đã quay người sang.
Nhìn chằm chằm mắt Hàn Chiến, Hàn Tuyết mị hoặc cười,
tựa như nữ vương cao ngạo, đem hai tay tự mơn trớn cơ thể của mình, một tay giữ
lấy một bên nhũ hoa, một tay chậm rãi trượt đi xuống, xuyên qua giữa hai đùi
tuyết trắng. Hàn Chiến ngay lập tức liền không chế trụ nổi mắt mình nữa, theo
sát cánh tay nhỏ bé nõn nà như không xương, lướt qua bụng quang khiết, từ từ
đến gần phiến cỏ đen kia. Nhìn nàng đầu hơi cúi xuống, nửa quỳ giữa hai chân
mình, Hàn Chiến nhất thời chỉ cảm thấy cổ họng phi thường khô rát, vội vàng
nuốt nước miếng mấy cái.
“Sao vậy? Chàng trông như rất khẩn trương?” Dán lên lỗ
tai Hàn Chiến thở khẽ nói, nghe được hô hấp của hắn đột nhiên không yên, thấy
Hàn Chiến khẩn trương không dám ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay nắm chặt thành
ghế, Hàn Tuyết đắc ý cười tà một tiếng. Tay nhỏ bé mềm mại không xương phủ lấy
cánh tay cứng nhắc tựa sắt thép, Hàn Tuyết cố ý nhìn Hàn Chiến chăm chú, chậm
rãi nhấc chân, vòng qua một bên bắp đùi Hàn Chiến, rồi lại nâng một chân khác,
vòng qua bên còn lại. Thân thể từ từ ngồi xuống, cơ hồ như muốn đụng tới đại
nhục bổng ướt nhẹp dính đầy ái dịch kia.
“Tuyết Nhi -----, nàng là đang đùa với lửa đấy.” Hàn
Chiến liều mạng đè nén ý nghĩ xúc động muốn áp đảo người trước mặt, cố gắng
tự nhủ thầm, chờ một chút ----- Tuyết Nhi cần chút thời gian tiêu thực. Lồng
ngực kịch liệt phập phồng, Hàn Chiến nặng nề thở dốc, ánh mắt không có cách nào
dời khỏi nụ hoa nho nhỏ đung đưa trước mặt.
Cố ý đứng thẳng người, đem một bên nhũ hoa đưa đến bên
miệng Hàn Chiến, như cố tình lại như vô tình cọ qua môi hắn, lúc hắn mở miệng
hoặc duỗi lưỡi muốn liếm lại dời đi. “Thích ngực ta sao?”
Hàn Chiến khó khăn nuốt một ngụm nước miếng hồi đáp,
lưỡi liếm lấy môi, mắt như rực lửa.
Hai tay Hàn Tuyết vuốt ve lồng ngực cứng rắn của hắn,
thì thầm nói: “Ta cũng thích nha, chàng không biết đâu, mỗi khi chàng dùng sức
hấp đều giống như hút ra cả linh hồn của ta.” Thân người hạ thấp nằm rạp
xuống, lưỡi cố ý liếm liếm vành tai Hàn Chiến, “Mỗi lần bị chàng khẽ hấp, tâm
ta cũng mềm nhũn.” Tay nhỏ bé kéo lấy một bên đại thủ Hàn Chiến, đem nó chuyển
tới trên ngực mình, kiều mị chu môi nói: “Không tin, chàng sờ đi.”
Nha đầu này căn bản là cố ý! Hàn Chiến cắn chặt răng,
vô lực phản kháng mà cũng không muốn phản kháng, có trời mới biết, cái loại
hành hạ ngọt ngào này, hắn có cầu bao nhiêu cũng không được. Hắn vẫn tin chắc
phải đắng trước mới có ngọt sau, hiện tại thân thể đau đớn, chẳng qua vì một
lần nếm thử mỹ vị, cũng nên trả giá cao chút xíu mà thôi.
Hàn Tuyết đang vì chỉnh được Hàn Chiến mà đắc ý không
dứt, lại nhìn thấy đôi mắt như muốn nhỏ máu của hắn mà giật mình, trong lòng
không khỏi có chút chột dạ, hình như chơi hơi quá đà rồi, hắn lo lắng cho thân
thể của mình, mình lại chơi hắn như vậy. Lúc này, Hàn Tuyết đã hoàn toàn quên
cơn giận bị Hàn Chiến đánh lén lúc nãy.
“Chiến. . . . . .” Khẽ rên một tiếng, Hàn Tuyết động
thân đem bầu ngực đưa đến bên môi Hàn Chiến, vì kiên nhẫn của hắn mà trong lòng
thấy đau, chẳng còn nhớ gì về đem qua bị Hàn Chiến quẫn bách đưa đẩy đến chóng
mặt.
Hàn Chiến nhắm mắt, che lại nụ cười không kiềm chế
được bên trong, khoe miệng giương cao, ngậm lấy một bên nụ hoa hương vị ngọt