80s toys - Atari. I still have
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216444

Bình chọn: 8.5.00/10/1644 lượt.

quyết định không thèm nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa:

Đồ đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Kết hôn đúng là rất bận rộn.”

"Tớ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị rồi, về sau còn cùng với Tang Viêm chuẩn

bị, mấy ngày này mỗi ngày đều đi ra ngoài, lần nào trở về cũng là túi

lớn túi nhỏ.” Thư Điềm nhớ tới Tang Viêm, đuôi lông mày không khỏi mở ra nhỏ vụn cười tươi.

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, bờ môi nhẹ vãn ra, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến.

Rốt cuộc là không giống.

Hôn lễ của cô cùng Duật Tôn đều là do chuyên gia một mình làm hết mọi việc, người đàn ông chưa bao giờ bỏ ra một ít tâm tư cho chuyện đó, Hoàng Duệ Ấn Tượng lớn như vậy trang trí giống như cung điện tráng lệ bình

thường, nhưng lại có gì dùng, Sanh Tiêu muốn tự mình làm lấy những niềm

vui thú kia, nhưng Duật Tôn chưa từng suy nghĩ cho cô.

Tang Viêm yêu Thư Điềm.

Còn hắn không yêu cô, đây là khác biệt lớn nhất.

Đúng rồi, có biết là bé trai hay bé gái chưa?”"

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Bây giờ còn nhỏ, tớ nghĩ đợi cho đến lúc sinh ra, bất kể là con trai hay con gái, tớ đều yêu thương.”

"Tớ liền thích con gái, cách ăn mặc giống tiểu công chúa, bộ dáng xinh đẹp

nhiều, con trai rất nghịch, đoán chừng có thể làm cho ta cực khổ chết

được.”

Dì Hà bưng lên một ít điểm tâm nhỏ và trà sữa, chuẩn bị

cho Sanh Tiêu nước ấm: Cái này cũng không nhất định thế, bây giờ con gái cũng nghịch muốn chết, còn có thể đem nóc nhà phá hủy đi.” Nói thí dụ

như, thiên kim nhà Nam Dạ Tước."

"Bảo bối của Sanh Tiêu, nhất

định sau này đánh đàn sẽ rất giỏi, đến lúc đó, người theo đuổi đằng sau

đã có thể xếp thành hàng dài. . . . . .”

Hẳn là như vậy rồi.” Dì

Hà cười nhẹ nhàng: ""Hiện tại cần làm là bắt đầu dưỡng thai, Sanh Tiêu

có rảnh thì đánh đàn, nghe nhiều một chút âm nhạc là rất tốt cho đứa bé, nói không chừng tương lai thật sự có thể trở thành nghệ sĩ đàn dương

cầm nổi tiếng. . . . . .”"

Thư Điềm nghe được dì Hà nói như vậy, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình lỡ lời.

Dì Hà cũng không biết tay của Sanh Tiêu đã không thể lại đánh đàn, Thư

Điềm dè dặt nhìn về phía gò má Sanh Tiêu, cô ánh mắt yên tĩnh, hình như

cũng không để ý hai người nói chuyện.

Thư Điềm bởi vì còn phải đi gửi thiệp mời, cho nên cũng không ở lại Ngự Cảnh Uyển ăn cơm, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi, để cho dì Hà mở đĩa CD phát mấy bản nhạc đàn dương cầm.

Sanh Tiêu đang nghe nhạc, nhìn thấy xe Duật Tôn ngoài cổng lái vào đây, cô đứng dậy cầm lấy ly đi rót nước.

Dì Hà đang ở sân thượng cho Hải Bối cho ăn, nghe được tiếng mở cửa trở về đến phòng khách: "Duật thiếu đã trở về.”

Duật Tôn bước chân dừng lại, giống như đang nghe được ca khúc gì đó.

" Đây là đang dưỡng thai, tôi vốn đang nói Sanh Tiêu là nên tự mình đàn,

như vậy cục cưng càng có thể cảm nhận được tốt hơn. . . . . .”

Duật Tôn đứng dậy đi đến trước ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn trà đặt tấm thiệp mời, hắn cầm lên, mở ra nhìn.

Mạch Sanh Tiêu rót ly nước trở lại trước tivi.

Cô nhìn qua người đàn ông thần sắc ngưng tụ, không che dấu được ánh mắt

hung ác nham hiểm đang thể hiện ra bên ngoài, Duật Tôn nhìn qua tên trên thiệp mời: Bạn trai Thư Điềm, là Tang Viêm?”"

Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập qua Tang Viêm.

Làm sao vậy?” Sanh Tiêu vô ý thức khẩn trương lên: Anh biết sao?”

Duật Tôn nhìn qua hình Tang Viêm trông trẻ tuổi tuấn tú, hắn chậm rãi đem thiệp mời khép lại: "Không biết.”

Mạch Sanh Tiêu luôn cảm thấy có cái gì không đúng, có một luồng khí rất lạ,

cô nắm chặt ly nước trong tay: "Thư Điềm là người bạn tốt nhất của tôi.”

Cô nói ra những lời này, Duật Tôn làm sao mà không hiểu ẩn tình bên trong.

"Vậy, Tang Viêm có biết rõ quan hệ giữa anh và em không?”

Mạch Sanh Tiêu nuốt xuống một ngụm nước, cô thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng

lấy tay che miệng lại: Các anh biết nhau phải không?”"

Duật Tôn đem thiệp mời ném trở lại trên bàn trà: "Em quá nhạy cảm rồi, anh chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Nói xong, hắn đã đứng lên.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, cô tắt ti vi đi, hai câu

hỏi kia của Duật Tôn rất không bình thường, Sanh Tiêu có thể cảm thấy

được, trong lúc đó hắn và Tang Viêm không thể nào đến một chút quan hệ

cũng không có.

Ăn cơm tối xong, Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu, cô tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, bên tai truyền đến một hồi tiếng đàn du

dương, cô cầm áo khoác đi ra ngoài, âm thanh tiếng đàn dương cầm là từ

dưới lầu truyền đến, Sanh Tiêu đứng ở ngay khúc quanh câu thang, tay

phải vịn lấy lan can bên cạnh.

Trong phòng khách, Duật Tôn hai

tay tại phím đàn đen trắng bay múa, Mạch Sanh Tiêu đứng ở góc độ vừa vặn có thể trông thấy sóng lưng thẳng tấp của người đàn ông. Cô im lặng

đứng ở đó, cho dù Duật Tôn ngẩng đầu lên cũng sẽ không phát hiện ra cô,

Sanh Tiêu nghe ra được, đây là một đoạn "Ngày Mùa Thu Thì Thầm", trước

kia tại Hoa Nhân cô cũng thường xuyên đàn bài này, làn điệu du dương,

Duật Tôn đàn ra vô cùng hay, tình cảm đầy đủ, làm cho người ta không

khỏi chìm sâu vào trong đó.

Mạch Sanh Tiêu tay vừa xoa bụng, cũng cảm giác được một hồi động đậy rất nhẹ, lần này k