XtGem Forum catalog
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213011

Bình chọn: 9.00/10/1301 lượt.

phòng: "Cảnh sát bày tỏ chắc chắn là không thể nộp tiền bảo lãnh.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu chống đỡ vách tường sau lưng: "Vậy phải làm sao bây giờ?”

Đường Liệt vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Đáng lẽ chuyện sẽ không trở nên như vậy.”

"Duật thiếu vừa mới đến Hồng Kông đã bị người khác đào ra vụ án súng ống đạn

dược, nhưng vì sao lại không ra tay ở thành phố Bạch Sa? Cái này giải

thích được một vấn đề, có người muốn mượn tay cảnh sát Hồng Kông diệt

trừ Duật thiếu. Dù sao tại thành phố Bạch Sa, Duật thiếu như cá gặp

nước, giao thiệp lại rộng. Hiện tại bên chính phủ cấp cao chắc chắn sẽ

tìm cách kéo dài thời gian lưu lại.”

Vậy chúng ta ở đây sẽ không thể đắc tội tại đất khách được.”"

"Tôi liên lạc với người quen mới biết được, Duật thiếu bị giam giữ ở nơi cực kỳ bí ẩn, trong vòng ba dặm đều là đặc công, còn không cho phép người

khác vào thăm hỏi.”

Đáy lòng Mạch Sanh Tiêu trầm xuống, dường như bị người ta ghìm chặt cổ đến không thởi được.

Đường Liệt sắc mặt khẽ biến: Sẽ không có chuyện lớn xảy ra, chúng ta nhanh

chóng khơi thông quan hệ, tranh thủ thời gian dẫn độ trở về đại lục, trở lại thành phố Bạch Sa thì tất cả đều có hướng khả quan.”"

Luật

sự lại có cảm giác không lạc quan: "Tôi nghĩ, điểm này đối phương cũng

có thể nghĩ đến, tôi hỏi cậu, nếu như Duật thiếu trên đường dẫn độ bỏ

mình, vậy phải làm thế nào?”

Đường Liệt kinh ngạc, trong nháy mắt cảm thấy tất cả mọi chuyện đều lâm vào ngõ cụt.

Mạch Sanh Tiêu vịn lấy vách tường, sau lưng theo sát mới không bị ngã xuống. Cô không chỉ một lần nguyền rủa Duật Tôn chết không được tử tế, nói hắn sẽ có báo ứng, bây giờ là thật, báo ứng đã đến.

Sanh Tiêu mở miệng, cổ họng khàn khàn: "Các người. . . . . . Cứu, cứu anh ấy! "

"Chị dâu, người đừng vội.”

Tôi làm sao có thể không vội! "" Mạch Sanh Tiêu hét lên. Cô nhận ra mình đã mất khống chế, cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn: ""Thực xin lỗi.”"

Duật phu nhân, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực.” Hai tay luật sư khoanh ở trước ngực, chưa từng gặp qua vụ án nào khó giải quyết thế

này: Bất kể là thế nào, tôi ở bên này đều thử tìm người trước, trong lúc câu lưu, ít nhất là phải được an toàn. Cảnh sát không thể nào để cho

chết người ở chỗ tạm giam được.”

Đường Liệt cùng luật sư tiếp tục bàn bạc. Mạch Sanh Tiêu không nghe được rõ ràng, cô đi đến trước cửa

sổ, vén rèm nhìn về phía bên ngoài.

Những người kia gấp gáp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mà cô ở đây lại một chút biện pháp cũng đều không giúp được.

Sanh Tiêu suốt cả hai ngày không ra khỏi cửa phòng, mà trong vòng hai ngày này, một chút tin tức của Duật Tôn cũng không có.

Đơn giản ăn hai muỗng cơm, Mạch Sanh Tiêu tắt đèn lớn nằm ở trên giường.

Bên trong phòng chỉ chừa lại một luồng ánh sáng nhạt, mờ mịt phát ra màu vàng khô héo.

Sanh Tiêu nâng lên hai đầu gối, hai tay vòng qua ôm lấy, đem thân thể co cụm lại. Tay của cô vươn ra hướng bên cạnh của chiếc giường, liền cảm nhận

một khoảng rộng trống rỗng. Mạch Sanh Tiêu bị tịch mịch vô tận bao trùm

lấy, cô lật người, khóe mắt ướt ý theo khuôn mặt lăn dài.

Duật Tôn có thể thật sự gặp chuyện không may hay không?

Mạch Sanh Tiêu tự hỏi lòng, cô còn hận hắn không?

Cô không biết.

Cô chỉ biết là, lòng của cô hiện tại dày vò rối quẫn. Cô lo lắng cho Duật

Tôn, mặc kệ cái gì gọi là luật pháp, cô chỉ muốn Duật Tôn trở về.

Mạch Sanh Tiêu không còn ý nhiệm trừng phạt đúng người đúng tội trong đầu,

cô dù là làm trái với nguyên tắc làm người của mình cũng không sao cả.

Ngoài cửa lại có một hồi tiếng bước chân đến gần.

Mạch Sanh Tiêu lật chăn ra, hai chân trần đi đến cửa, động tác của cô vội

vàng mở ra, chỉ chứng kiến bên ngoài ngoại trừ có mấy người đang đứng,

lại không có bóng dáng của Duật Tôn.

Hai vai Sanh Tiêu suy sụp xuống, vô lực khép lại cánh cửa.

Hành động như vậy, cô đi tới đi lui không biết đã tái diễn qua bao nhiêu lần.

Điện thoại đặt bên gối đột nhiên vang lên. Mạch Sanh Tiêu bị kinh động toát ra mồ hôi lạnh, cô cầm lên nhìn, là Ân Lưu Khâm.

Sanh Tiêu không có nhận máy, bây giờ ai còn lo lắng cho hắn.

Tiếng chuông như đòi mạng trải qua một hồi lâu không ngừng. Mạch Sanh Tiêu

vốn tâm tình không tốt, cô mạnh mẽ nối máy: "Alo, có chuyện gì?”

"Ồ, như nuốt phải thuốc lửa vậy.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông khinh bạc chế nhạo.

Có chuyện gì không?”"

"Gây cản trở cho cô cùng người khác ngủ à?”

Mạch Sanh Tiêu ngăn không được đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống:

Anh có phiền hay không, tôi lại không nợ anh tiền, anh phải đợi tới

khuya khoắt để gọi điện thoại cho tôi sao? Nhàm chán! """

Ân Lưu

Khâm như bị tát nước vào mặt, trong nháy mắt muốn bốc ra lửa: "Mạch Sanh Tiêu, cô tức giận cũng đừng hướng lên người ta mà trút, giữa cô và ta

đúng là có hợp đồng, vì cái gì không đến giám sát?”

Hợp đồng chỗ

nào quy định mỗi ngày tôi phải đến trình diện? Tôi cho anh biết, đừng

làm phiền tôi. Tôi tâm tình không tốt, coi chừng mắng chết anh!

Người đàn ông cong lên khóe miệng không dễ dàng phát giác được nụ cười: "Xảy ra chuyện gì?”

"Anh gọi điện thoại cho tô