The Soda Pop
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329823

Bình chọn: 8.5.00/10/982 lượt.

bộ hủy bỏ.” Người đàn ông thần

sắc mập mờ dò xét Sanh Tiêu: "Mặt mũi của cô thật là ghê gớm, không thể

ngờ được Dạ Thần vì cô mà giết bỏ Lôi Lạc.”

Mạch Sanh Tiêu cũng

không nhìn ra chút nào bi thương trên gương mặt của người đàn ông, người ở cái nơi quỷ quái này quả nhiên tâm địa đều sắt đá.

Cô như thế nào cũng không ngờ được, một câu nói của mình lại khiến cho Dạ Thần để cô được tự do.

Dạ Thần không muốn làm cho Mạch Sanh Tiêu cảm thấy nơi này thật sự là địa

ngục, hắn sẽ tận lực vì cô mà tạo ra một nơi giống như một mái nhà. Chỉ

có trong nhà mới có thể vô lo vô nghĩ, cho nên hắn mới sai người triệt

tiêu camera theo dõi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mỏi mệt tràn tới, Mạch Sanh Tiêu nhìn thời gian, đã 10 giờ tối.

Nếu không phải cơ thể có đồng hồ sinh học thì sợ là không rõ khi nào thì nên ngủ.

Sanh Tiêu tắt đi đèn lớn, chỉ giữ lại một chiếc đèn bàn trên đầu giường.

Bôn Bôn ngủ được rất say, Mạch Sanh Tiêu muốn đợi thêm chút nữa thì sẽ lẻn

ra ngoài. Cô yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, Sanh Tiêu mở hai mắt ra, dù

người kia nói đã triệt tiêu quản chế nhưng ai biết có phải là thật hay

không.

Mạch Sanh Tiêu vì để phòng ngừa rủi ro, cô chống người lên cuối cùng cũng tắt đèn bàn đi.

Thân thể mới nằm trở lại trên giường, liền nghe ở cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Cô nhớ rõ ràng mình đã khóa trái cửa rồi.

Mạch Sanh Tiêu nín thở tập trung, không dám gây ra một chút âm thanh nào.

Tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng dần dần đến gần, cô cảm giác được đầu

giường lún xuống, giống như có một sức nặng vô hình đè xuống, Sanh Tiêu

bị hù dọa bật dậy, muốn bật đèn lên.

"Là ta.”

Người đàn ông đè lại tay của cô.

Anh tới đây làm gì? Làm sao anh vào được?” Mạch Sanh Tiêu kiềm chế tiếng nói."

Người đàn ông nắm chặt tay của cô, Sanh Tiêu lại một lần nữa lên tiếng: "Anh. . . . . . Anh muốn làm cái gì?”

Chuyện mà cô sợ nhất, chẳng lẽ lại xảy ra hay sao?

Dạ Thần trong bóng đêm ôm lấy bả vai của Mạch Sanh Tiêu, đè cô xuống

giường lớn, Sanh Tiêu cả kinh thiếu chút nữa hét lên, cô khẽ cắn chặt

cánh môi, sợ làm Bôn Bôn giật mình: "Anh thả tôi ra! "

"Ta ôm cô ngủ một lát.”

Cút! """

"Sanh Tiêu, đừng cãi.”

Mạch Sanh Tiêu hừ lạnh: Không có những phụ nữ khác cho anh ôm sao?”"

Dạ Thần tai điếc mắt ngơ, ngược lại còn ôm chặt hơn: "Sanh Tiêu, cô hãy nghe ta nói mấy câu được không?”

"Anh buông ra trước đi.”

Mạch Sanh Tiêu sau lưng bất đắc dĩ chống đỡ trước ngực của người đàn ông,

hai tay Sanh Tiêu che chở chính mình nhưng cánh tay của cô bị Dạ Thần ôm rất chặt: Kể từ sau khi mẹ ta chết, ta chưa bao giờ ngủ ngon được một

giấc. Ta đau khổ hy vọng 6 năm, bà thật vất vả để tỉnh lại, ta không

nghĩ tới bởi vì nhất thời sơ sẩy mà lại khiến mẹ ta tự dưng chết thảm.”"

Anh. . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu đã châm chước hết lần này đến lần khác: Ân

Lưu Khâm.” Cô không quen gọi ra cái tên Dạ Thần: "Anh vì sao không nghĩ

bà ấy trở thành như vậy là đang chuộc tội? Có thể, bà ấy ngược lại còn

cảm thấy được giải thoát thì sao?”

"Có thể sao?” Dạ Thần giọng điệu lộ ra vẻ chưa từng mê man.

Có thể.”"

"Bà ấy đối với chuyện của cha ta cũng có biết, mẹ ta là người Trung Quốc

điển hình. Mười năm trước bà ấy trở lại nước một lần, nói là đi lên chùa dâng hương. Ta không biết vì sao bà ấy sau khi trở về lại mất hồn mất

vía. Bà nói hôm đó bà rút một quẻ xăm, hòa thượng chịu trách nhiệm giải

nghĩa nói cho bà biết, thiện ác cuối cùng sẽ phải báo. Từ đó trở đi, bà

ấy suốt ngày mang một bộ dạng vô tình, ăn vào vô vị, đêm không thể say

giấc.

Cha ta muốn tạo niềm vui cho bà, đã cho bọn trẻ ở căn cứ

biểu diễn quyết đấu tại chỗ, không ngờ tới về sau bà lâm bệnh nặng, suốt ba ngày không dậy được. Bà ấy nói cho ta biết, bà đi theo cha ta vô

tình đã tạo ra không ít oan nghiệt, về sau, khi những đứa trẻ kia trưởng thành, khẳng định cũng sẽ trở lại báo thù.”

Thân thể Mạch Sanh

Tiêu nhẹ giãy giụa, nhưng Dạ Thần ôm rất chặt: Bà ấy nếu biết rõ, vì sao lúc ấy không ngăn cản cha của anh lại?”"

"Bà ấy cũng đã nói với

cha ta, nhưng cha lại không tìn vào nhân quả báo ứng. Ông cho rằng, chỉ

có chính mình càng ngày càng mạnh thì dù có người đến trả thù, cũng

không cần phải sợ hãi.”

Cha anh, vì sao lại bắt những đứa trẻ kia?”"

"Bởi vì bọn chúng còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, sau khi trải qua huấn

luyện tàn khốc thì đại đa số có thể quên được thân phận của mình, cũng

có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho tổ chức.”

Phẫn nộ trong lòng Mạch Sanh Tiêu bị thiêu đốt, cô dùng sức giãy giụa: Thật nực cười, vậy

ông ta vì sao không đem anh ném vào trong lò huấn luyện? Con của người

khác thì không phải là người sao?”"

Dạ Thần vòng căng cánh tay:

"Mẹ ta vẫn cảm thấy áy náy, bà không cảm hóa được ý nguyện của cha nên

điều duy nhất có thể làm được chính là đối xử tốt với những đứa trẻ kia. Bà ấy tự mình mang cơm cho bọn chúng, khi bọn chúng ngã bệnh, bà sẽ là

người đầu tiên liên lạc với bác sỹ.”

Nhưng có thể làm gì được gì?

Những thứ này bọn nhỏ vốn là đều phải có được, nếu không có một nơi đầy tội ác thế này thì ba mẹ của bọn nhỏ còn làm t