
sớm không biết trở về đâu, Duật gia đã từng một thời tung hoàng ngang dọc,
ai cũng không ngờ tới lại bị sụp đổ trong khoảnh khắc. Duật lão gia thở
dài, ông lúc ấy tuổi tác đã cao, hơn nữa còn bị Viên Sơn Hùng ám toán.
Ông cũng không ngờ rằng thân thể mình còn có thể chống đỡ đến giờ phút
này.
Duật Tôn đưa ông trở về khách sạn, ông lão tinh thần sáng láng, khuôn mặt tỏ rõ đầy nét xuân quang.
Hôm nay ông cao hứng, Duật lão gia cầm tay cháu Tôn, thỉnh thoảng hỏi lung
tung này nọ. Duật Tôn dẫn ông lên tầng mười, đứng ở trong hành lang bấm
chuông cửa vang lên.
Mạch Sanh Tiều hầu như là chạy ra mở cửa: "Tôn, em chờ anh đã lâu. . . . . .”
Tầm mắt tự nhiên rơi vào khuôn mặt của Duật lão gia, Sanh Tiêu buông tay cầm ở cửa ra: "Tôn, vị này là. . . ?”
"Sanh Tiêu, là gia gia.”
Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu trợn tròn, không che giấu được giật mình và rung
động trượt ra khóe miệng, bên trong ánh mắt của cô có một hồi rưng rưng, trong lòng ầm ầm kích động: Gia gia.”"
Một tiếng này, cô gọi ra vô cùng thanh thúy và trong trẻo.
Cô và Duật Tôn đều không còn song thân, bây giờ vẫn còn gia gia, không gì có thể dao động lòng người hơn so với tin tức này.
Duật lão gia ngắm nhìn Sanh Tiêu ở trước mặt, trong mắt ông, cô mười phần
thì đủ mười phần vẫn còn con nít: "Ngươi là thiên kim nhà ai?”
Mạch Sanh Tiêu hình như có chút khó hiểu, cô nhìn về phía Duật Tôn đứng bên cạnh.
Trước khi đến khách sạn, Duật Tôn đã đem những chuyện phát sinh những năm gần đây đại khái nói cho Duật lão gia biết. Chuyện cha mẹ chết thảm anh chỉ nói sơ lược, cái tên Duật Tôn này là sau khi thoát khỏi căn cứ anh đã
đổi. Lão gia bây giờ cũng tiếp nhận: "Tôn, Duật gia chúng ta khi đó đúng là danh môn vọng tộc, cháu dâu ta dĩ nhiên muốn môn đăng hộ đối với
cháu.”
Duật lão gia dẫn đầu chen vào trong phòng, Mạch Sanh Tiêu không thể không tránh ra bên cạnh.
Duật Tôn giơ tay lên đặt ở sau gáy Sanh Tiêu khẽ vuốt, anh khom lưng xuống,
môi mỏng tiến đến bên tai cô: "Gia gia tư tưởng khó tránh khỏi ngoan cố, về sau sẽ tốt hơn.”
"Con nói ai là người bảo thủ?” Duật lão gia xoay người hỏi.
Ai cũng không thể ngờ tới thính giác của ông lại tốt như vậy, hai người
hai mặt nhìn nhau bối rối, Duật Tôn vội đi lên phía trước: Gia gia, con
đã cho người chuẩn bị phòng ăn, con đưa hai người đi xuống ăn cơm
trước.”"
Mạch Sanh Tiêu sẽ không để những lời nói của Duật lão
gia ở trong lòng, nhà có một người già như có một đứa bé, huống chi ông
đã 81 tuổi, làm cháu tất nhiên phải làm cho tốt.
Trong bữa ăn, Duật Tôn gắp mấy món Mạch Sanh Tiêu thích ăn vào trong chén của cô.
Duật lão gia thấy thế, cánh mũi hừ lạnh: "Tự mình không có tay sao? Làm vợ
cũng không thể không có quy củ như vậy, còn lười nữa.” Duật lão gia dùng chiếc đũa nhẹ gõ vào chén của Mạch Sanh Tiêu: "Bóc cho Tôn vài con
tôm.”
Vì trong ý thức của ông, phụ nữ nên chăm sóc đàn ông.
Gia gia.” Duật Tôn đau đầu khó xử, không nghĩ tới Mạch Sanh Tiêu ở bên cạnh lại một mực cung kính trả lời: Vâng.”
Bộ dáng khiêm tốn, giống như trở thành một nha hoàn ngoan ngoãn, Sanh Tiêu mang bao tay vào, gắp con tôm lột vỏ sạch sẽ đưa vào trong chén của
Duật Tôn: "Tướng công, mời dùng.”
Duật Tôn ở dưới bàn giơ chân khều nhẹ vào chân của Mạch Sanh Tiêu, cô mắc cười, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Lúc ăn không nói, khi ngủ không thưa. Ăn cơm không cho phép châu đầu ghé tai.”
Sanh Tiêu cố gắng nén cười: Gia gia, con cũng bóc cho gia gia vài con tôm được không?”"
Cô cho rằng mặt mũi Duật lão gia sẽ tràn đầy vẻ không thèm quan tâm, ta có tay có chân không cần phải hầu hạ. Không ngờ tới ông lão lại mang một
bộ dạng dĩ nhiên cô phải làm như thế, mũi hừ nhẹ: "Ừ.”
Mạch Sanh Tiêu hầu như đều đã lột cả một mâm tôm.
Duật Tôn rút khăn ướt ra lau giúp cho cô: "Em cũng ăn đi.”
"Chúng ta còn thế này, chứ phụ nữ ăn cơm không thể ngồi cùng một bàn, phải núp ở trong bếp len lén mà ăn.” Lời nói của Duật lão gia mà không làm cho
người ta kinh ngạc thì vì sao chết cũng không biết, bỗng dưng phán ra
một câu như vậy.
Gia gia, bây giờ đề cao nam nữ bình đẳng mà.”"
"Hừ.” Ông lão liếc nhìn Sanh Tiêu, đối với cô dĩ nhiên không đồng ý, nhưng mà nhai kỹ con tôm Mạch Sanh Tiêu bóc cho ông thì ăn ngon đúng vị.
Gia gia.” Duật Tôn mắt thấy lão gia đã cao tuổi: ""Chúng ta đêm nay ở lại
khách sạn đã, sáng sớm mai con sẽ dẫn gia gia trở về thành phố Bạch Sa,
biệt thự ở đây con sẽ tìm cách mua về, sau này có muốn về thăm thì chúng ta cùng trở về.”"
"Con dự định sẽ định cư tại thành phố Bạch Sa sao?”
Vâng, đúng vậy.” Duật Tôn không muốn ở lại Nghênh An, mặc dù nhà mình ở đây
nhưng ba mẹ không còn, nơi này chỉ còn lại những hồi ức không muốn nhớ
lại nhất."
Được, con ở đâu thì gia gia ở đó.” Duật lão gia ngẩng
đầu lên, nhìn Mạch Sanh Tiêu đang ngồi ở đối diện: Nó là Tôn nhi của ta, ta già rồi, nó tự nhiên muốn nuôi ta, trong lòng ngươi cũng đừng có
mang chủ ý quỷ gì mà đuổi được ta đi.”
Mạch Sanh Tiêu dở khóc dở cười: "Gia gia, con ước gì gia gia cùng chúng con ở chung mà.”
"Hừ, ai biết được trong lòng ngươi nghĩ