
chứ. – Nam
Trạch Lễ thẹn quá hóa giận, nhảy bật khỏi giường.
- Thế cậu giả cảm cúm là thật phải không? Còn nữa, số thuốc đó bị cậu giấu đi đâu rồi? Có phải muốn tôi đội trời mưa tuyết đi mua cho cậu
không? Hành hạ tôi, trong lòng cậu vui lắm có hả? – Cô nổi giận quát
tướng lên, sau đó nước mắt vòng quanh rồi lã chã rơi xuống.
Đồ chết tiệt, đối xử với Dương Hâm Hoạch thì dịu dàng, chu đáo như
một con cừu, vậy mà sai cô làm hết việc này tới việc kia, ngày nào cũng
gọi điện cho Dương Hâm Hoạch hỏi xem tay đã khỏi chưa, còn đau không,
cậu ta tưởng rằng cô là người hầu nhà cậu ta sao?
- Đâu có, chỉ là cảm thấy không khỏe thật mà. – Giọng nói của Nam
Trạch Lễ thấp hơn rất nhiều, cậu cúi đầu nhìn đôi giày của Bộ Tinh Bảo. – Này, chị hai, giày của cô nát quá rồi? Nhìn kìa, đế giày còn bị há mõm.
- Việc gì đến cậu! – Bộ Tinh Bảo đi thẳng ra khỏi phòng.
Mây đen kéo đầy trời, 5 giờ chiều, đèn ngoài đường bắt đầu sáng. Bộ
Tinh Bảo thu xếp túi sách chuẩn bị ra về thì sau lưng vang lên tiếng nói của Vũ Đô Thần:
- Tiểu Bộ, ngày mai là Giáng sinh, mẹ tớ mời cậu tới nhà tớ ăn cơm.
- Ngày mai hả? Được thôi! – Bộ Tinh Bảo vui vẻ đồng ý, mấy hôm nay cô bận quên cả giờ giấc.
- Reng reng… – Nhạc chuông điện thoại vang lên.
- Bộ Tinh Bảo, cô còn không tới mau hả? Cô bảo tôi bệnh tật thế này
làm sao xuống lầu được? – Giọng Nam Trạch Lễ giận dữ vang lên, nhưng
khuôn mặt tươi cười của cậu lại rạng rỡ như một đóa hoa anh đào.
- Ồ, biết rồi, tôi tới ngay đây. – Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ Đô Thần, hơi chột dạ nhưng vẫn cố nặn ra một
nụ cười – Thần, tớ đi trước đây! – Nói rồi cô lao ra ngoài cửa.
- Tiểu Bộ, cậu đâu phải bảo mẫu của cậu ta… – Câu nói cuối cùng của Vũ Đô Thần rơi vào không khí, Bộ Tinh Bảo đã biến mất tăm.
Cô chạy nhanh tới phòng học của Nam Trạch Lễ, nhưng trong phòng trống trơn, lúc này điện thoại lại reo:
- Này, Nam Trạch Lễ, cậu đang ở đâu?
- Bà chị, xin lỗi nhé, hôm nay tôi trực nhật, phiền chị quét dọn hộ
tôi, cảm ơn. – Cậu cúp điện thoại thật nhanh, sau đó bật cười thoải mái.
- Lễ, anh chơi chị ta như vậy, chị ta không nổi giận sao. – Quang Tử nũng nịu hỏi.
Cậu nghĩ một lát rồi đáp:
- Chắc là có giận, có điều để đạt được mục đích, cô ta sẵn sàng nuốt
cơn giận xuống. – Nam Trạch Lễ đi ra khỏi sân trường, ngồi lên xe đạp
rồi đèo Quang Tử đi.
Trời càng lúc càng tối, gió bên ngoài thổi rất lớn, sân trường vắng
tanh không một bóng người, những bông tuyết lớn nhẹ nhàng bay trong
không trung, cánh cửa kính ở phòng học bị gió đập vào, vang lên những
tiếng động lớn.
Bộ Tinh Bảo nhìn ra bầu trời ngập tuyết qua một lớp kính, mặt đất đã
trắng xóa. Khi cô dọn vệ sinh xong, nhìn đồng hồ mới phát hiện ra lúc
này tòa nhà cô học đã đóng cửa rồi. Làm thế nào bây giờ? Lẽ nào cô phải ở đây cả đêm sao?
Keng… keng… keng… Tiếng chuông điểm 9 tiếng, Bộ Tinh Bảo vừa lạnh vừa đói, bầu trời bên ngoài lúc này rất tối, rất tối.
- Nam Trạch Lễ, tôi thề sau này sẽ không tin những lời cậu nói nữa. – Bộ Tinh Bảo tủi thân lẩm bẩm, nước mắt lại vòng quanh mắt, nhưng cuối
cùng vẫn không rơi xuống. Cô dựa vào cửa sổ, nhìn bầu trời ngập tuyết
bên ngoài, trong lòng không ngừng nhiếc móc Nam Trạch Lễ.
Trong quán rượu ấm áp, Nam Trạch Lễ nhắm mắt nghe nhạc, bên cạnh những người khác đang lắc lư theo tiếng nhạc du dương của quán.
- Lạnh quá, đại ca, bên ngoài tuyết rơi dữ lắm! – Gã đàn em Hạ Thành
Xuyên của Nam Trạch Lễ từ ngoài bước vào, cả người không ngừng run rẩy,
miệng phả ra hơi lạnh.
- Cái gì? Tuyết rơi rồi hả? Rơi lúc nào vậy? – Bỗng dưng Nam Trạch Lễ cất giọng lo lắng hỏi. Nhớ tới việc Bộ Tinh Bảo vẫn còn ở trường, không biết đã về hay chưa.
- Rơi gần hai tiếng rồi, lạnh lắm!
- Tránh ra! – Nam Trạch Lễ nghe thấy câu này, lập tức đẩy Hạ Thành Xuyên ra, lao ra ngoài.
- Đại ca, anh đi đâu thế?
…
- Chết tiệt! Sao không nghe điện thoại! – Nam Trạch Lễ đạp xe phóng
như bay trong tuyết, bỗng dưng “rầm” một tiếng, cậu ngã vào cái hố cây
ven đường.
- Chết tiệt! Sao không nghe điện thoại! – Cậu chửi thầm một câu, phát hiện ra quần mình đã bị kẹt vào xe. Cậu xé mạnh, “xoẹt”, quần cậu rách
một đoạn dài, gió đông theo đó luồn vào trong, lạnh buốt.
- Ai dà, xui xẻo quá, Hạ Thành Xuyên kiếm được cái xe nát này ở đâu
vậy? – Cậu ra sức lôi chiếc xe ra khỏi hố, tiếp tục đạp về hướng trường
học.
Tuyết đã phủ kín sân trường, mọi thứ xung quanh yên lặng như cái
chết, trong ngôi trường khổng lồ, chỉ có một góc nhỏ ở tầng bốn là vẫn
le lói ánh đèn yếu ớt, có thể thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đang
dựa vào cửa sổ.
Gió lạnh rít lên từng hồi, hoa tuyết khiêu vũ trong không trung, cuối cùng rơi xuống đất, hòa lẫn vào lớp tuyết dày bên dưới. Vết xe nghiến
lên tuyết nhanh chóng bị những bông tuyết mới phủ kín, những chiếc lá
còn sót lại trên cành oằn mình dưới sức nặng của tuyết, cúi thấp đầu,
nhìn theo ánh đèn yếu ớt vẫn có thể thấy từng bông tuyết đang điên cuồng xoay tròn trong không trung.
“Rầm”, Nam Trạch Lễ ném xe đạp sang một bên, trèo qua cánh cổng sắt dày của tr