
ới nơi.
- Ai da, chết rồi, Vũ Đô Thần đuổi theo ra rồi. – Bộ Tinh Bảo vội
vàng quỳ xuống đằng sau chiếc ghế dài dưới gốc cây, nhìn thấy Vũ Đô Thần đi về phía sau tòa nhà mới thở dài nhẹ nhõm.
- Á! Nam Trạch Lễ. – Bỗng dưng cô nhìn thấy một cái bóng quen thuộc, bèn gọi lên rồi nhanh chóng chạy theo cái bóng đó.
- Nam Trạch Lễ! – Cô kéo vai người đó lại mỉm cười, nhưng khi nhìn
thấy khuôn mặt khác, nụ cười của cô như đông cứng lại. – Mẫn Huyền Tân,
là cậu à.
- Chị Bảo, tìm Lễ có việc gì à? Hôm nay cậu ấy không đi học, nghe nói là đánh nhau bị thương, em đang định đi tìm cậu ấy. Hay là chị em mình
cùng đi nhé! – Mẫn Huyền Tân nở nụ cười rạng rỡ, khoác chiếc áo khoác
trong tay lên vai, chưa chờ cô mở miệng đã quay người chạy lên lầu. –
Chị Bảo, chờ em một chút, em đi lấy cặp sách.
Đúng là đây rồi. Đúng là đây rồi. Bộ Tinh Bảo đè tay lên ngực. Đúng
thật là, không phải lần đầu tiên gặp nhau, sao cô lại căng thẳng thế
nhỉ? Chắc là Nam Trạch Lễ không đến nỗi đuổi mình ra ngoài chứ?
- Chị Bảo, làm sao thế? Chúng ta tới cổng nhà rồi. – Mẫn Huyền Tân khó
hiểu hỏi, nhìn túi đồ trong tay cậu cũng đủ biết Bộ Tinh Bảo có thành ý
như thế nào. Còn chưa ra khỏi sân trường, cô đã hỏi Mẫn Huyền Tân xem
Nam Trạch Lễ thích ăn cái gì. Cuối cùng họ mất hai tiếng đồng hồ chọn đồ trong siêu thị, mua về một đống đồ ăn. Những người biết chuyện thì hiểu là họ đi thăm người ốm, người không biết có khi còn tưởng họ mở cửa
hàng tạp hóa.
- Tôi hơi căng thẳng… – Bộ Tinh Bảo thật thà nói.
- Trời, căng thẳng cái gì? Lễ đâu có ăn thịt chị. Thằng nhóc này hôm
qua bị thương nặng lắm, hôm nay không có sức để cãi nhau với chị đâu. –
Mẫn Huyền Tân vô tư bước lên lầu.
- Cậu ấy bị thương nặng lắm sao? – Bộ Tinh Bảo thấp thỏm không yên.
Không được, lát nữa chắc chắn mình phải nói chuyện với cậu ấy, nếu cứ
tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
- Đúng thế! – Vừa nói chuyện, Mẫn Huyền Tân vừa tra chìa khóa vào ổ, bước vào phòng,
Căn phòng thoang thoảng mùi canh trứng, còn cả tiếng nhạc dễ chịu từ
phòng bếp vọng ra, chiếc tivi đặt ở phòng khách đang chiếu bộ phim hoạt
hình “Tom và Jerry”, tất cả mọi thứ ở đây đều khác với lần trước mà Bộ
Tinh Bảo đến, nơi này đã có cảm giác ấm áp hơn, cảm giác như một gia
đình.
Khi Bộ Tinh Bảo nhìn thấy tất cả những thứ này, bỗng dưng một giọng nói rõ ràng lọt vào tai cô:
- Chị Tinh Bảo, chị tới rồi à, còn mua bao nhiêu là đồ ăn nữa! Ha ha, hôm nay em hạnh phúc quá! Anh Trạch Lễ, chị Tinh Bảo tới rồi, còn mang
theo nhiều đồ ăn lắm! – Dương Hâm Hoạch mỉm cười nhận mấy túi đồ trong
tay Bộ Tinh Bảo, lục lọi một hồi rồi buồn bã ném túi đồ sang một bên. –
Chị Tinh Bảo, chị toàn mua đồ anh Trạch Lễ thích. – Cô chu môi làm nũng, lúc này Nam Trạch Lễ được Mẫn Huyền Tân dìu từ trên lầu xuống, cậu bước đi khập khiễng, có vẻ vô cùng khó khăn.
- Anh Trạch Lễ, sao không nằm trên đó? Cơm sắp xong rồi. – Dương Hâm
Hoạch vừa nhìn thấy cậu, lập tức nhảy lên, đưa tay ra cẩn thận đỡ Nam
Trạch Lễ ngồi xuống ghế.
- Chẳng phải em nói có người mua đồ ăn ngon tới sao? Anh phải ăn trước một chút chứ! – Nam Trạch Lễ xoa đầu cô, nói dịu dàng.
- Ừm, những thứ này đều là chị Tinh Bảo mua. Chị Tinh Bảo, chị ngồi
đi! Em đi xem cơm đã chín chưa. – Dương Hâm Hoạch nhảy chân sáo vào
phòng bếp. Bộ Tinh Bảo đang định nói cái gì đó thì nghe thấy trong phòng bếp vọng ra tiếng hét thất thanh. – Á… Hu hu… Anh Trạch Lễ… Huhu…
- Làm sao thế? – Nghe thấy tiếng khóc, Nam Trạch Lễ quên cả vết
thương trên người mình, lập tức đứng bật dậy, nhưng vì một chân bị
thương, đứng không vững nên cả người đổ ụp xuống đất, Mẫn Huyền Tân lao
nhanh như cắt vào phòng bếp.
- Trạch Lễ, không sao chứ? – Bộ Tinh Bảo giật mình, vội đi tới đỡ Nam Trạch Lễ dậy, nhưng cậu vùng vằng hất tay ra.
- Không cần cô lo! Tân, Hâm Hoạch không sao chứ? Có bị bỏng không? –
Nam Trạch Lễ gắng gượng bò dậy, chiếc chân bị bó bột run run, nhưng cậu
vẫn kiên cường lết vào trong phòng bếp. Cơ thể nhỏ bé của Dương Hâm
Hoạch không ngừng nhảy qua nhảy lại trong phòng bếp, canh đổ tràn mặt
đất, Mẫn Huyền Tân cũng không biết phải làm thế nào.
- Tân, trên gác có thuốc trị bỏng, trong ngăn kéo thứ hai ở chiếc tủ
bên trái trong phòng tôi. – Nam Trạch Lễ cau mày nói, chậm chạp đi về
phía Dương Hâm Hoạch. – Đừng khóc nữa, không sao, bôi thuốc vào là không đau nữa.
Mu bàn tay Dương Hâm Hoạch đỏ ửng vì bỏng, vết bỏng lại hơi phồng lên, nước mắt cô rơi lã chã.
- Mau dùng đá đắp vào. – Bộ Tinh Bảo đứng ở cửa phòng, lo lắng nói.
Lúc này trong lòng cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu, vì cô nhỏ này mà Nam
Trạch Lễ quên cả vết thương trên chân mình.
- Có phải cái này không? – Mẫn Huyền Tân ngồi lên tay vịn cầu thang trượt nhanh xuống, trong tay cầm một túi đồ lớn.
- Nào, bôi thuốc xong là khỏi. – Nam Trạch Lễ cẩn thận dỗ dành Dương Hâm Hoạch.
Bộ Tinh Bảo nhìn dáng vẻ Nam Trạch Lễ đang thận trọng bôi thuốc cho
Dương Hâm Hoạch, trong lòng thấy hơi tủi thân, hơi ghen tị, nhưng cô vẫn quay sang dọn dẹp mọi thứ lộn xộn trong phòng bếp.
Khi cô dọn dẹp xong,