
n gái
bị cuộc sống mài mòn đến tầm thường, thậm chí có một quá khứ xấu hổ này làm
hỏng ký ức của anh họ. Hãy cứ để cho cô em họ bé nhỏ trong ký ức của anh mãi
mãi là cô bé lanh trí tinh quái đó. Hơn nữa, cái cô cần là một cuộc sống an
bình, điều này anh họ không giúp nổi cô.
Nhưng
giờ thì khác, kể từ giây phút nhìn thấy đứa bé ấy, quỹ đạo cuộc đời cô chắc
chắn đã thay đổi. Cô biết, cô không thể coi đứa trẻ ấy không tồn tại, không thể
để con bé cô quạnh trong Viện Phúc lợi. Không vì sao cả, chỉ là nếu như có thể
thì cô đã không còn là Tạ Cát Niên ngày hôm nay.
Năm
ngày sau, trong phòng triển lãm của mình, Tạ Tư Niên gặp một cô gái trẻ dáng vẻ
rụt rè khuôn miệng khẽ cười – và còn cả một thiên thần nhỏ tí hon khép nép thò
đầu ra phía sau cô.
Đến nay
Cát Niên vẫn còn không hết cảm kích Tư Niên, từ trước tới nay anh là người cho
cô nhiều sự giúp đỡ thiết thực nhất lại hoàn toàn không mong báo đáp. Cha mẹ
Cát Niên từ lâu đã cắt đứt liên hệ với Tạ Tư Niên, bản thân Cát Niên cũng nhiều
năm nay không gặp lại anh. Nhưng Tạ Tư Niên đã nhanh chóng giúp đỡ Cát Niên
giải quyết ổn thỏa mọi việc, thậm chí còn hơn cả mong đợi của cô.
Cát
Niên chưa kết hôn, không thể nhận con nuôi một cách hợp pháp, ngoài ra, trong
thâm tâm cô cũng không muốn đứa trẻ này gọi cô là mẹ. Tạ Tư Niên nói anh đã kết
hôn với người anh yêu, tuy rằng người ấy giờ đang lâm bệnh nặng nhưng điều này
cũng không ảnh hưởng gì tới việc hai người nhận con nuôi. Với danh tiếng và tài
nghệ của Tạ Tư Niên, các thủ tục nhận nuôi được tiến hành rất thuận lợi, đứa bé
cũng nhanh chóng được đổi thành họ Tạ.
Ngoài
ra, sau khi biết hoàn cảnh của cô, Tạ Tư Niên dễ dàng mua lại từ hai người bác
đang làm ăn ở phía Bắc của Cát Niên căn nhà nhỏ họ được thừa kế, cũng chính là
căn nhà Lâm Hằng Quý cướp từ tay Vu Vũ, lấy đây làm nơi ổn định cuộc sống cho
Cát Niên và đứa trẻ. Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, anh cũng không ở lại lâu.
Cứ như
vậy, Cát Niên lại cùng đứa bé trở về nơi Vu Vũ đã sinh ra và lớn lên. Cát Niên
nói với Phi Minh, Tạ Tư Niên vốn là cha đẻ của cô bé, trước đây không cẩn thận
mà cha con thất lạc, giờ cuối cùng đã tìm lại được nhưng do bận công việc đành
nhờ Cát Niên là cô ruột trông nom thay.
Phi
Minh lúc đó vẫn còn quá nhỏ, chưa biết phân biệt nhiều chuyện, đương nhiên cũng
không hề nghi ngờ. Cuộc sống an bình dễ dàng phủ lấp những ký ức đau buồn, hơn
nữa những ký ức trước ba tuổi vốn rất mơ hồ, chẳng bao lâu sau Phi Minh đã dần
dần quên đi cặp bố mẹ nuôi trước đó và cuộc sống ở Viện Phúc lợi.
Để
tránh điều tiếng, Cát Niên cũng xin thôi việc ở Viện Phúc lợi. Nhờ kỹ năng may
vá thành thạo học được trong tù, cô xin vào làm việc tại cửa hàng đồ vải nghệ
thuật như hiện nay. Cuộc đời từ đó dường như lật sang một trang mới. Cát Niên
từng có lần khuyên Bình Phượng mau chóng thoát thân khỏi cái nghề này, giờ là
lúc cô báo đáp Bình Phượng, Bình Phượng có thể chuyển qua sống cùng cô và Phi
Minh. Nhưng trước lời đề nghị này Bình Phượng chỉ cười phó mặc. Cô nói: “Kiếp
này của mình đã thế rồi. Cậu cũng đừng nhắc đến chuyện báo đáp mình, cậu nợ
mình chỉ là mấy tháng tiền nhà, còn mình nợ cậu cả cái mạng này, cậu cứ sống
cho tốt đi.”
Đúng
vậy, sống cho tốt. Cát Niên nắm tay Phi Minh đứng trong mảnh sân trải đầy lá tỳ
bà, những chuyện trước đây vụt qua như ánh chớp ảo ảnh, như một giấc mộng Nam
Kha (2), mặt nước gợn sóng giờ trở lại yên tĩnh như tấm gương cổ phủ lớp bụi
mờ, dường như chưa có gì từng xảy ra, cô đã ở đây từ trước tới nay, đã luôn ở
đây. Chỉ có cây tỳ bà năm xưa Vu Vũ tự tay trồng đã khác xưa. Ngắm cây tỳ bà,
Cát Niên rất dễ nhớ lại một câu văn của Quy Hữu Quang (3):
“Nhà
có cây tỳ bà, tự tay trồng năm vợ tôi mất, giờ đã um tùm xanh tốt.”
(2).
Thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một mơ ước
không thể thực hiện được của một người nào đó.
(3).
Quy Hữu Quang (1506 – 1571) một viên quan và cũng là một tác gia tản văn thời
nhà Minh.
Hoàn
cảnh này, nỗi thê lương ẩn sau giọng bình tĩnh, giờ cô đã có thể hiểu được.
Nhưng
cô đâu cần thê lương. Bình Phượng từng mắng cô ngốc, nhận nuôi một đứa trẻ
chẳng có quan hệ huyết thống, hơn nữa, đứa trẻ này liệu có phải cốt nhục của
người xưa hay không còn chưa chắc chắn, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như
thế, có lẽ cái gọi là trực giác chẳng qua chỉ là sự nhầm lẫn của Cát Niên. Cát
Niên không phản bác, có thể Bình Phượng đúng. Vì vậy cô đặt tên cho đứa bé là
Phi Minh. Hiểu quá rõ chưa hẳn đã là hạnh phúc. Cô chọn cách nghe theo trái tim
mình.
Gió
thổi qua bức tường thấp bao quanh khu vườn làm bóng cây đung đưa, nghe nói cây
tỳ bà này đã kết trái. Thế giới của Cát Niên luôn chỉ có mình cô, Vu Vũ là
người thường qua lại gần gũi nhất, nhưng trước sau chưa từng gõ cửa bước vào.
Giờ trái lại, Cát Niên cảm thấy như anh đang ở đây, anh đã quay lại, bầu bạn
cùng cô và con, chỉ có điều cô không trông thấy.
Cát
Niên xòe bàn tay, chiếc lá Vu Vũ tặng cô bị gió thổi tới gốc cây. Thế giới của
cô chưa từng viên