
bừa như chuồng lợn của Bình Phượng cho ngăn nắp gọn gàng, Cát Niên
chẳng thể làm gì thêm.
Bình
Phượng còn trẻ, xinh đẹp lại biết cách ăn diện, xét trong nghề cũng thuộc top
đầu, làm ăn rất khá, buổi tối thường không ở nhà, vì Cát Niên, cô không bao giờ
mang “khách” về phòng trọ. Dưới sự giúp đỡ của Bình Phượng, Cát Niên dốc sức dò
hỏi nơi chôn cất Vu Vũ, chạy đi không ít nơi, nhìn không ít khuôn mặt, cuối
cùng cũng được toại nguyện.
Về cơ
bản cũng khớp với những gì Trần Khiết Khiết, nghe ngóng được, do không có ai
đến nhận, Vu Vũ được chính phủ an tang tại ngoại ô, không như các phạm nhân đã
chết khác bị đưa tới phòng thí nghiệm Viện Y học, theo Cát Niên thấy thế đã là
quá đỗi may mắn. Dựa theo lời chỉ dẫn đại khái của một người biết chuyện, Cát
Niên mù mờ lần tới nơi thê lương đó. Vì đường xa, khi Cát Niên tới nơi cũng đã
xế chiều, cô đứng lặng hồi lâu trước đụn cỏ dại, những tia nắng chiều cuối cùng
rọi thẳng khiến cô gần như không mở nổi mắt. Một lúc lâu, trong cô chỉ là một
mớ hỗn độn, không phân biệt nổi trước mắt rốt cuộc là thực hay hư, từ một nơi
xa xôi cùa thành phố đến một nơi xa xôi khác, từ một xó xỉnh bị người đời quên
lãng đến một xó xỉnh khác, đây là cuộc đời của Vu Vũ hay sao? Người im lìm nằm
bên dưới kia thực sự là anh sao?
Cát
Niên đứng đến khi hai chân tê dại mới chịu rời đi theo lời thúc giục của Bình
Phượng. Trước khi rời đi, cô đờ đẫn đem “chiếc lá tỳ bà đẹp nhất” Vu Vũ tặng
cho cô năm lớp Mười một chôn sâu trong đất. Anh đã từng nói, lựu và tỳ bà chính
là Vu Vũ và Cát Niên, vậy thì hãy để lại chút kỷ vật quen thuộc này bầu bạn
cùng người đang yên nghỉ.
Lạ lùng
ở chỗ, trong cả quá trình này, Cát Niên không rơi lấy một giọt nước mắt, không
chỉ Bình Phượng lo cô kìm nén quá mà sinh bệnh, đến cô cũng từng cho rằng vào
chính giây phút này mình sẽ ngã khuỵu, nhưng không, không một chút nào. Cô thậm
chí quên mất phải gào khóc trong đau khổ, chỉ cảm thấy mờ mịt xa lạ, tựa như tê
dại vô cảm hoàn thành một nghi thức đã mong muốn thực hiện bấy lâu. Phải chăng
sự xa cách vĩnh cửu cùng nỗi cô độc bao năm sau dãy tường cao ngút đã mài mòn
dần nỗi nhớ khắc sâu tận xương tủy?
Bình
Phượng cùng Cát Niên quay trở ra, vừa đi vừa nhai kẹo cao su, ánh mắt không
giấu nỗi lo lắng. Sự bình tĩnh mặc nhiên của Cát Niên khiến cô có chút sởn tóc
gáy. Ra khỏi nghĩa trang, cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì Cát Niên nãy giờ vẫn đi
bên cạnh cô lại đột nhiên dừng lại.
Cát
Niên như không nghe thấy tiếng Bình Phượng gọi đằng sau, chạy thẳng lại phía mộ
Vu Vũ, cúi gập người lấy tay ra sức cào bới đám đất hãy còn tơi xốp. Bình
Phượng kinh hãi, sợ Cát Niên làm chuyện gì kinh động, nhưng Cát Niên chỉ bới ra
chiếc lá ố vàng vừa chôn dưới đất không lâu.
“Cậu
sao thế?” Bình Phượng lay Cát Niên hỏi.
Cát
Niên nhặt chiếc lá lên, bất ngờ quay sang cười với Bình Phượng, cô nói: “Mình
ngốc thật, sao Vu Vũ có thể ở đây cơ chứ.”
Đúng
thế, sao Vu Vũ có thể ở đây được? Bộ xương khô cô quạnh dưới lớp đất kia làm
sao có thể là Tiểu hòa thượng của Cát Niên. Anh được chôn cũng tốt, được hỏa
táng cũng không sao, kể cả có bị giải phẫu thành trăm mảnh trong phòng thí
nghiệm thì cũng có sao, đó không phải là anh mà chỉ là cái thể xác bị bỏ lại.
“Nhưng
rõ ràng họ nói… vậy thì anh ấy ở đâu?”
Cát
Niên cười không nói, kéo Bình Phượng rời đi.
Cô
không nói vì sợ Bình Phượng nghĩ cô điên. Nhưng cô biết mình rất tỉnh táo, kể
từ khi mở to mắt nhìn Vu Vũ khuỵu xuống trước mặt mình, cô chưa bao giờ tỉnh
táo như lúc này.
Tiểu
hòa thượng của cô chưa chết, anh vẫn luôn ở đây, chỉ là anh đang ở một nơi
không nhìn thấy được dõi theo cô, cũng như ngày cô rời nhà bác, anh đứng dưới
gốc cây lựu nhìn theo Cát Niên rời xa. Anh không nói không rằng, không gặp cô,
có lẽ chẳng qua là chợp mắt một lát, rồi sẽ có một ngày anh mở mắt, quay người
lại nhìn cô cười rạng rỡ.
Tâm sự
trong lòng đã giải quyết xong, hiện thực bày ra trước mắt, muốn tiếp tục sinh
tồn cần nhanh chóng kiếm một công việc mưu sinh. Dù muốn hay không muốn thừa
nhận, khoảng thời gian ba năm ở trong tù thực sự là trở ngại đối với Cát Niên
trong việc kiếm miếng cơm manh áo, dù cô có không bận tâm nhưng cũng không thể
nói nó không tồn tại. Hiện nay người đi tìm việc nhiều như lá mùa thu, đơn vị
tuyển dụng nào lại không muốn chọn người có thân thế trong sạch.
Trong
lúc tuyệt vọng nhất, một người biết chấp nhận số phận như Cát Niên cũng kiệt
sức sau bao lần thất vọng mà trầm cảm suốt một thời gian dài. Suy cho cùng cô
không phải là người may mắn ngã xuống vựa sâu học được võ công tuyệt thế trong
thế giới ảo tưởng, ngược lại chỉ là một người hết sức bình thường, hoàn toàn
không có gì cả.
Bình
Phượng về lúc trời đã sáng, chẳng buồn cởi giày đặt lưng nằm xuống cạnh Cát
Niên, cô biết người nằm bên cô không ngủ được.
“Hay
là…”
“Không,
Bình Phượng, không…”
Trước
khi Bình Phượng do dự thốt ra lời đề nghị ấy, Cát Niên dứt khoát cự tuyệt, cô
hoảng hốt nhận ra không phải mình đứng đắn tôn nghiêm gì mà cô sợ biết bao bản
thân có thể