
c gọi là chị Vương gật đầu, giọng xót xa, “Cũng thật là đáng thương,
hơn ba tuổi mà cứ nhìn như đứa bé lên hai, lại là con gái.”
Cát
Niên không biết mình đã đi tới bên đứa bé như thế nào, cô bé ngồi trên một
chiếc ghế gỗ, không nói năng gì, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người bên
cạnh.
Cánh
tay Cát Niên đưa ra run rẩy, cô một lần nữa tự thuyết phục mình né tránh việc
chạm trán như thế này, cũng như ngày xưa cô một mình đẩy chiếc xe đạp cũ nát
vui vẻ chạy nhảy trong gió, lẽ ra không nên quay đầu lại, tuyệt đối không được
quay đầu lại, nếu như hôm đó cô không nhìn thấy nụ cười tươi sáng của Vu Vũ,
không có sự bắt đầu ấy, sẽ không có kết cục này.
Cho đến
hôm nay, những con sóng lớn ít nhiều cũng dần yên bình trở lại, cô đã không còn
hàng đêm mơ thấy bàn tay mình đẫm máu chậm chạp xòe ra, không thể nắm được gì,
chỉ có đường chỉ tay cô độc.
Là đứa
bé này ư? Đây chính là đứa bé đã thay đổi số phận nửa cuộc đời cô mà cô chưa
từng biết mặt?
Cát
Niên đặt tay lên mái tóc tơ ấy, đứa bé vẫn chỉ nhìn cô, không động đậy. Ánh mắt
xa lạ.
Cát
Niên đưa tay xuống, đặt ngang trước mặt, che kín cặp mắt đứa bé, đôi môi mỏng
này cuối cùng cũng có chút quen thuộc, dường như cũng chính đôi môi này đã nói:
Dù có đi đâu, tớ cũng sẽ nhớ tạm biệt cậu. Tạm biệt, tạm biệt, chính là hình
ảnh ẩn hiện trước mắt ấy?
Cát
Niên cắn chặt răng, nước mắt cũng có sức mạnh của nó, rơi xuống nặng trĩu.
Những giọt nước mắt này như dòng nhựa sống rơi xuống mặt đất nứt nẻ khô cằn,
trong nháy mắt đã nuốt trọn, đánh thức những ký ức khô héo từ lâu, nỗi thống
khổ khó nói thành lời không thể che đậy tiếp được nữa. Cát Niên ngồi thụp xuống
trước mặt đứa bé còn chưa hiểu chuyện, đau khổ khóc không thành tiếng, trước
nay cô chưa từng mau nước mắt như thế này, giả như tất cả đều là sự thật, đứa
bé này, một nửa là kiếp nạn của cô, một nửa lại là linh hồn của cô.
Đứa bé
cảm thấy kỳ lạ, nghiêng nghiêng đầu tránh bàn tay Cát Niên đang che trước mắt.
“Cô ơi,
để cháu hát cho cô nghe.”
Rõ ràng
nó đã hiểu nhầm. Cũng như mọi đứa trẻ khác ở đây, con bé luôn hy vọng có người
xuất hiện dẫn nó đi. Những ngày này, nó đã gặp nhiều người lớn đến nhận con
nuôi, các cô trong viện nói, chỉ cần bọn nó đủ ngoan là sẽ có bố mẹ mới. Con bé
đã cố gắng ngoan nhất có thể, nhưng vẫn chưa có ai chọn nó. Con bé vẫn cho rằng
cô đang ngồi trước mặt nó cũng là một người đến nhận nuôi, vụng về muốn biểu
diễn cho cô xem.
Cát
Niên lắc đầu.
“Cô ơi,
cô có thể dẫn cháu đi được không?”
Những
đứa trẻ trong Viện Phúc lợi, dù được ăn no mặc ấm, nhưng đây tuyệt đối không
phải căn phòng hoa tươi đẹp, vì vậy không đứa trẻ nào lại không muốn rời khỏi
đây.
Cát
Niên nghe vậy kinh ngạc sực tỉnh. Cô là người tin vào số mệnh, nhưng ai có thể
đảm bảo đứa bé này chắc chắn là cốt nhục của Vu Vũ? Trên đời này không biết có
bao nhiêu những đứa trẻ bị động kinh, hơn nữa, sao có thể khẳng định con anh
nhất định cũng bị di truyền căn bệnh bất hạnh ấy, rồi cơ duyên trùng hợp lại
được số mệnh đưa đến bên cô? Hoàn cảnh cô bây giờ, lấy gì để chăm sóc một đứa
trẻ? Cứ cho đây thực sự là con gái của Vu Vũ thì trong người đứa trẻ này cũng
vẫn có một nửa là dòng máu cô không muốn gần gũi nhất, mẹ đẻ con bé còn không
muốn tìm lại con, vì sao cô phải nhận lấy gánh nặng này? Không, cô đã gánh thay
bọn họ quá nhiều rồi, người khác làm bậy, dựa vào cái gì bắt cô phải trả giá
kia chứ?
“Được
không hả cô?” Bàn tay mềm mại của đứa bé khẽ chạm vào giọt nước mắt lăn trên má
Cát Niên.
Cát
Niên co lại như chạm phải điện, lập tức đứng dậy bỏ đi.
“Không,
không được.”
Cả đêm
hôm đó, khuôn mặt Vu Vũ, khuôn mặt Trần Khiết Khiết, cả khuôn mặt của Hàn Thuật
cứ hiện đi hiện lại trong đầu cô, chập lại thành khuôn mặt của đứa trẻ, lúc thì
giống đứa bé ban sáng, lúc thì giống Vu Vũ, lúc lại có vài phần giống cô; lúc
là yêu nghiệt xấu xa, lúc lại là một vũng máu… cô muốn hét lớn, muốn khua tay
điên loạn trong cơn mơ, nhưng không thể chạm nổi bất cứ thứ gì.
Cô hổn
hển tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, kinh hãi. Bình Phượng không về, màn đêm đen bao
dung mà cô liêu. Cát Niên ôm chăn ngồi dậy, quệt quệt trán, hơi thở cũng dần
bình thường trở lại, một lúc lâu sau, cô lôi từ dưới gối ra tờ báo cũ tháng
trước.
Tờ báo
do Bình Phượng lấy từ chỗ khách hàng về, phía góc phải có một tin ảnh nhỏ -
“Họa sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng làm việc tại Anh - Tạ Tư Niên sắp tới sẽ tổ
chức triển lãm cá nhân tại quê hương.” Trong tù, Cát Niên từng có lần nhắc với
Bình Phượng về người anh họ nội này của mình. Bình Phượng là một người có tâm.
“Sao
không tới tìm anh ta? Anh ta là họ hàng của cậu, lại có tiền, không biết chừng
có thể moi được chút tiền.” Bình Phượng từng hỏi vậy.
Khi đó
Cát Niên đã tìm được công việc trong Viện Phúc lợi, thu nhập tuy không cao
nhưng cuộc sống cũng từng bước ổn định, vì vậy cô lắc đầu. Anh Tư Niên trở về,
cô rất vui, nhưng không đi gặp, vừa là không dám lại vừa là không muốn. Hồi bé,
anh Tư Niên thường nói cô là một cô bé có khí chất, cô không muốn người co