Insane
Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323650

Bình chọn: 9.5.00/10/365 lượt.

i qua, người ta có

thể quay đầu lại, nhưng Vu Vũ chết rồi, tôi…”

Rốt

cuộc cô không nói nổi hết câu. Về sau Cát Niên nghĩ, có lẽ Trần Khiết Khiết

đúng, chẳng phải cô cũng như vậy sao. Trần Khiết Khiết coi Vu Vũ như chàng

Romeo dưới cửa sổ, nhưng Romeo lại chết bên cạnh một Julliet khác; còn Cát Niên

cho rằng người con trai nắm tay cô chạy trong gió ấy là đại hiệp Tiêu Thu Thủy

của mình mà không ngờ rằng, cô chẳng phải là Đường Phương. Hai người họ không

hẹn mà cùng đem mộng tưởng thiếu nữ của mình đặt lên Vu Vũ, thực ra Vu Vũ không

phải là Romeo, cũng chẳng phải là Tiêu Thu Thủy, Vu Vũ là Vu Vũ, một chàng

thanh niên gầy gò xanh xao.

Anh tồn

tại trên thế gian này quá ngắn ngủi, như một dấu tay in lên tấm cửa sổ đầy hơi

sương. Có lẽ tới hôm nay, sau rất nhiều năm, chỉ còn lại hai thứ có thể chứng

minh tuổi thanh xuân của anh từng tồn tại: đó là những ký ức ấm áp của Cát

Niên, và một bé gái tên Phi Minh.

Thế

giới của Cát Niên luôn chỉ có mình cô, Vu Vũ là người thường qua lại gần gũi

nhất, nhưng trước sau chưa từng gõ cửa bước vào. Giờ trái lại, Cát Niên cảm thấy

như anh đang ở đây, anh đã quay lại, bầu bạn cùng cô và con, chỉ là cô không

trông thấy.


.

Tên của

Phi Minh là do Cát Niên đặt, lấy từ câu ngạn ngữ cổ “Hảo sát phi minh, năng sát

năng bất sát chi vị minh; tất thắng phi dũng, năng thắng năng bất thắng chi vị

dũng” (1). Trước đây rất lâu, Cát Niên từng lấy câu nói này để khuyên bảo một

chàng thanh niên xanh xao mặt mày ủ dột, trên thực tế, cô cũng luôn lấy đó làm

châm ngôn nhân sinh cho mình, bớt nóng nảy, bớt hiếu thắng, an phận thủ thường,

tránh sinh hồ đồ. Về sau cô nghĩ đi nghĩ lại, thực ra những lời này vốn không

phải là những điều một người thông minh thường làm, có chăng phần lớn chỉ là sự

tự an ủi của những kẻ yếu thế. Cát Niên luôn cho rằng mình là loại người nhát

gan này, và cũng chính vì nhát gan mà có nhiều chuyện có lẽ không cần biết rõ

vẫn tốt hơn.

(1).

Dễ quan sát không hẳn là rõ ràng, vừa quan sát được vừa không quan sát được mới

gọi là rõ ràng; chắc thắng không hẳn dũng, có thể thắng có thể không mới gọi là

dũng.


Mặt

trái của đen là trắng ư? Mặt trái của yêu là hận ư? Mặt trái của cái chết lẽ

nào là sự sống? Nói ra cũng chỉ là một mớ hỗn loạn. Việc đầu tiên Cát Niên làm

sau khi ra tù là toàn tâm toàn ý dốc sức đi tìm nơi Vu Vũ được an tang, đây

từng là hy vọng duy nhất chống đỡ cho cô trong những tháng ngày đen tối đằng

đẵng, là động lực để cô sắm vai một phạm nhân mẫu mực, được ra sớm ngày nào cô

có thể trở lại bên anh ngày đó, cho dù anh giờ đã bị vùi sâu dưới lòng đất. Cô

cũng không rõ gặp lại anh như thế rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng điều này thực

sự đã giúp cô vượt qua nỗi giày vò phía trong những dãy tường cao.

Ngày cô

ra tù là một ngày mưa, các bạn tù và quản giáo thân quen đều tức cảnh chúc phúc

cho cô: mưa có thể gột sạch mọi bụi bẩn ô uế trước đây, sẵn sàng cho một cuộc sống

mới. Nhưng khi Cát Niên mặc bộ quần áo cũ hồi mới vào tù, cũng chính là bộ quần

áo cuối cùng bà Thái Nhất Lâm gửi cho cô, chậm rãi bước qua cánh cổng sắt loang

lổ vệt gỉ sét, bên ngoài không một bóng người, ngoại trừ màn mưa dày kịt nối

liền trời với đất. Cô không biết đâu là đường, cũng chỉ có thể trách nước mưa

che kín mắt cô.



không thể về nhà được rồi, bố mẹ từ lâu đã không nhận một đứa con gái như cô.

Trên thế gian này người duy nhất còn khiến cô vương vấn lại đang an giấc ngàn

thu ở một nơi nào đó đợi cô tới thăm. Cát Niên nắm chặt tờ giấy chứng nhận ra

tù cùng 262 nhân dân tệ tiền đổi công điểm, cô không tìm được chuyến xe buýt

nào trở về thành phố, đành hết lần này đến lần khác giơ tay xin quá giang những

chiếc taxi thỉnh thoảng chạy qua. Từng chiếc xe xé gió lướt qua cô, nước mưa từ

đỉnh đầu theo mái tóc ngắn ròng ròng chảy xuống. Cô nghĩ ngợi hồi lâu cũng dần

cảm thấy hoang đường, có tài xế nào muốn dừng xe chở một cô gái ướt lướt thướt

từ đầu đến chân trước cổng nhà tù cơ chứ?

Trong

đất trời rộng lớn vô hạn, rộng lớn đến thê lương, một con người lại không có

nổi chốn dung thân.

Đúng

lúc ấy, Cát Niên nhìn thấy một cô gái cầm ô bước nhanh lại dưới mưa.

Là Bình

Phượng. Cô mặc một chiếc váy liền màu đỏ rực như ngọn lửa cháy trong mưa, trán

lấm tấm mồ hôi, thản nhiên nói: “Mình đến muộn, cái thằng cha cuối cùng, cứ y

như đánh tiết gà, mẹ nó chứ…”

Những

lời thô lỗ này được thốt ra một cách lưu loát từ khuôn miệng xinh xắn của Bình

Phượng, Cát Niên ngây người giây lát, cảm nhận hơi thở ấm áp của những thứ rất

đỗi thế tục.

Quãng

thời gian sau đó, Cát Niên tạm ở trong căn phòng trọ chật hẹp bừa bộn của Bình

Phượng. Bình Phượng ta tù trước Cát Niên nửa năm, không ngoài dự liệu lại tiếp

tục mưu sinh bằng nghề cũ. Cô luôn rất bận, chẳng thời gian đâu tâm sự cùng Cát

Niên. Khi đó Cát Niên cũng đang chạy khắp nơi tìm việc, số tiền hạn hẹp mang

theo nhanh chóng chẳng còn dư lại mấy đồng, cô biết, nếu không có Bình Phượng,

cô không thể sống qua nổi những ngày này. Ngoại trừ những lúc rảnh rỗi thu dọn

phòng trọ