
ng ngồi ngay vào xe, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh nói:
“Cô, lên xe thôi, chúng ta cùng đi.”
“Đúng
vậy, chúng ta cùng đi.” Hàn Thuật nhắc lại lời Phi Minh, “chúng ta”, “cùng đi”,
nghe rất giống một gia đình ba người, cảm giác ấm áp của câu nói khiến Hàn
Thuật cảm thấy vừa lạ lẫm vừa xúc động.
“Thôi,
sáng nay tôi có việc phải ra ngoài làm, không thuận đường. Phi Minh, đi đường
phải nghe lời đấy.” Cát Niên không lay chuyển được Phi Minh, đành nói với Hàn
Thuật, “Phiền anh vậy.”
Khi nói
thậm chí mắt cô không nhìn anh. Hàn Thuật thất vọng, cả cô bé trong xe dường
như cũng đồng cảm với anh.
“Cô,
lên đi mà, lên đi mà.”
Con bé
này, cứ làm như mình là chủ chiếc xe này vậy.
Cát
Niên cười vẫy tay tạm biệt Phi Minh.
“Cô, cô
đi đâu chú Hàn Thuật cũng có thể đưa cô đi mà, cô ngồi xe buýt thì nhanh hơn
sao?”
Cát
Niên đáp: “Cô bắt tàu Thần Châu 6 cơ.”
Chiếc
xe của Hàn Thuật đưa Phi Minh đi xa, cuối cùng, chỉ còn lại màu hồng của chiếc
nơ bướm trên đầu Phi Minh phấp phới trong mắt Cát Niên. Trước đó, cô dường như
nghe thấy tiếng Hàn Thuật lịch lãm khen Phi Minh ăn diện rất “cool”, Phi Minh
nghe xong không nén nổi vui sướng. Hàn Thuật luôn biết cách để một cô gái vui
lòng nguôi giận đúng lúc, sau khi trưởng thành anh đã bỏ được cái tính khí khó
chịu tuổi thiếu niên, phong độ thanh cao, lại biết ăn nói, lực sát thương đối
với chị em phụ nữ ở mọi lứa tuổi quả thực không nhỏ.
Trong
tù, Cát Niên từ chối tất cả các vật phẩm người khác gửi vào, chỉ duy nhất giữ
lại bức ảnh bốn người ở sân cầu lông. Bức ảnh đó đã cùng cô bầu bạn suốt ba năm
đen tối nhất, mặt sau của bức ảnh là chữ viết của Hàn Thuật – “Cho anh nhìn về
em, năm 1997.” Đây là điều sâu sắc nhất mà cũng vô vọng nhất người con trai ấy
có thể làm.
Cát
Niên đã tự hỏi mình, đối mặt với sự đeo bám của Hàn Thuật, liệu cô có từng động
lòng, dù chỉ một chút thôi.
Có ư?
Không
có ư?
Một cô
gái đang tuổi trăng rằm, trước tình cảm của một người con trai như Hàn Thuật,
lẽ nào cô có thể không động lòng. Tuy anh bá đạo ngang ngược, đeo bám lẵng
nhẵng, nực cười là vậy, song cũng thuần khiết là vậy. Nếu như không có cái ký
ức bẩn thỉu trong nhà nghỉ đêm hôm đó và vẻ im lặng sau này trên tòa án, liệu
mỗi khi nhớ về anh, Cát Niên có thể mỉm cười? Nhưng “Cho em nhìn về anh” chẳng
phải cũng chính là câu cô thường thầm nói với Tiểu hòa thượng hay sao? Hàn
Thuật nhìn về phía cô, cô lại nhìn về phía Tiểu hòa thượng, làm sao để ý tới
chuyện quay đầu lại? Nhưng rồi, ai mới là người Tiểu hòa thượng hướng về?
Mỗi khi
Phi Minh ngủ, Cát Niên thường nhìn chăm chú khuôn mặt cô bé, cô luôn hy vọng có
thể thấy hình bóng mình trông chờ từ khuôn mặt Phi Minh, nhưng hết lần này đến
lần khác đều thất vọng, nỗi thất vọng càng lớn hơn theo từng ngày cô bé trưởng
thành.
Phi
Minh quá giống mẹ ruột.
Cô bé
xinh xắn, háo thắng, dũng cảm, ngang bướng, ưa hư vinh.
Cát
Niên không sao tìm được nét quen thuộc từ Phi Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy chỉ
toàn hiện lên một dung nhan đẹp đẽ khác, chủ nhân của dung nhan ấy cố kìm nước
mắt, cắn chặt răng nói: “Đã nói là cùng đi, anh ấy đã đồng ý rồi, không thể
thay đổi được!”
Sức
mạnh của di truyền thật lớn biết bao.
Đối với
số phận một phạm nhân, có người đến thăm là một chuyện vừa đáng mong đợi vừa
đáng e sợ, một mặt, điều này có nghĩa là có thể được gặp người thân, bạn bè,
trong cuộc sống âm u không biết đến mặt trời này, điều đó như thể mưa rơi giữa
sa mạc; một mặt, tới cùng với những lần thăm tù thường là những tin dữ như chết
chóc, ly dị, chia tay.
Ba năm
trời, Cát Niên hoàn toàn không mong có ai đến thăm. Bố mẹ chắc chắn không tới,
cô biết, với vợ chồng Tạ Mậu Hoa, những gì cô đã làm là nỗi nhục cả đời không
gột rửa nổi, nói thật, nếu như bố mẹ có xuất hiện trước mặt cô thật, Cát Niên
không biết phải đối diện như thế nào, lúc đó chắc cô chỉ mong mình là con đà
điểu có thể rúc đầu xuống cát. Gặp mặt chỉ khiến mọi người cảm thấy khó xử và
đau khổ, chi bằng đừng gặp, cứ coi như cô đã chết cho rồi. Có lẽ trong lòng bố
mẹ cũng đã sớm nghĩ vậy từ lâu.
Đề nghị
vào thăm cô có kiểm sát viên Thái, bạn học của Hàn Thuật – Phương Chí Hòa, cô
cũng nhận được một bức điện kỳ lạ, phía trên viết một số tiền kha khá, quản
giáo bảo cô ký tên ủy thác cho nhà tù quản lý tạm thời, Cát Niên không ký, cũng
từ chối gặp bất kỳ ai. Lần duy nhất cô tiếp nhận thăm tù là vào năm tù thứ hai,
người xin thăm Cát Niên là Trần Khiết Khiết.
Cát
Niên cả đêm không ngủ. Cô không muốn gặp bất kỳ ai trên đời này nữa, nhưng Trần
Khiết Khiết là ngoại lệ. Bỏ qua mọi ân oán thù hận, Trần Khiết Khiết là người
đã chứng kiến khoảng thời gian đó. Khi đó Cát Niên đã ở tù được hơn 700 ngày,
quá khứ đen tối trôi qua như một giấc mơ, không biết bao lần cô đã giơ tay ra,
nhưng tất cả những gì cô tóm được chỉ là không khí, cô cần thấy Trần Khiết
Khiết bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, chứng minh quãng thời gian ấy thực
sự tồn tại. Cát Niên từng cầm chiếc kéo trong phòng đọc sách định cắt bỏ hai
người còn lại trong bức ảnh bốn người,