
nhiều. Chú Tài là một trong số đó, chú biết rõ tính tình nham hiểm, độc ác của
Lâm Hằng Quý xưa nay, trong con mắt trung thực khoan dung của chú, có thế nào
cũng không nhìn ra Cát Niên có liên hệ gì với một phụ nữ ngồi tù vì tội cướp
của. Chú tin tưởng vào con mắt của nhìn người đã nửa đời người của mình, chẳng
thèm đếm xỉa đến mấy thông báo đề phòng Cát Niên từ tổ dân phố, từ trước tới
nay không hề nhìn cô với ánh mắt kỳ thị. Vì vậy mấy năm nay, chú Tài là người
hàng xóm thân thiện nhất với hai cô cháu Cát Niên, thỉnh thoảng còn có thể
huyên thuyên vài câu. Còn với những người khác, Cát Niên biết mọi người ít
nhiều cũng có chút kiêng dè trước quá khứ của cô, cô cũng không muốn làm phiền
đến ai, trước sau chỉ cùng Phi Minh lặng lẽ đi đi về về như cái bóng.
Cát
Niên quay vào nhà, Phi Minh vẫn còn chưa tỉnh. Cô đặt chai sữa lên đầu giường,
khi ngoảnh lại chợt thấy Phi Minh đang say giấc, tay vẫn còn ôm chặt một vật gì
đó trong lòng. Cát Niên cúi xuống xem, ra là chiếc vợt cầu lông của Hàn Thuật
tặng, sợ chiếc vợt làm Phi Minh khó chịu, cô khẽ thử rút ra đặt lên đầu giường,
nhưng chiếc vợt trong lòng Phi Minh vẫn không hề nhúc nhích, con bé này ôm chặt
quá thôi.
Phi
Minh trân trọng món quà này là vậy, sự trân trọng vượt quá cả ý nghĩa của bản
thân chiếc vợt. Đây cũng là nguyên nhân Cát Niên không bắt Phi Minh đem chiếc
vợt cầu lông quý báu trả lại cho Hàn Thuật dù cô có lý do để làm như vậy, cô
không muốn làm tổn thương Phi Minh vì lý do có vẻ như chính đáng ấy. Phi Minh
khi nhỏ không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh, luôn đau ốm gầy gò vì bệnh tật,
khi mơ con bé thường có thói quen chau mày, thích ôm chặt chăn, gặm móng tay.
Cát Niên đã thử qua nhiều cách, vẫn không có chuyển biến gì, nhưng giờ cô mới
để ý khuôn mặt đang mơ của Phi Minh nhìn rất khoan khoái, thậm chí là hạnh
phúc, như thể đang ở trong một giấc mơ ngọt ngào. Cát Niên cũng không nỡ đánh
thức con bé dậy, nhưng Phi Minh bắt buộc phải dậy thôi, không sẽ muộn giờ mất.
Việc
chuẩn bị truớc giờ đi học như một trận chiến, đầu tiên Phi Minh bới tung tủ
quần áo bé xíu của mình, đứng trước gương ướm thử hồi lâu mới quyết định nổi
hôm nay mặc gì, sau đó con bé còn từ chối để cô Cát Niên chải đầu vì Cát Niên
chỉ biết buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản. Khi Phi Minh mặc bộ váy màu hồng
phấn, trên đầu tết vô số các bím tóc nhỏ được cột lại bằng chiếc nơ bướm lấp
lánh xuất hiện trước mặt Cát Niên, cô mới bắt đầu ý thức được đây có lẽ không
phải là một buổi sáng bình thường, ít nhất là đối với Phi Minh.
Như
bình thường, nếu phải đi làm ăn sáng, Cát Niên sẽ cùng Phi Minh ra khỏi nhà,
đưa cô bé đến bến xe buýt rồi mỗi người lên một xe. Về điểm này Cát Niên buộc
phải công nhận Phi Minh đã học được cách tự chăm sóc bản thân sớm hơn các bạn
cùng lứa. Vì cô vừa độc thân, lại phải đi làm nuôi cả gia đình, khó tránh khỏi
việc chăm sóc cô bé không chu đáo, bởi vậy ngay từ lớp Một, Phi Minh đã tự ngồi
xe buýt đi học.
Kể từ
lúc bước ra khỏi nhà, Phi Minh liền nôn nóng nhìn ngang nhìn ngửa, cô bé còn
không giấu nổi phấn khích, mặt mũi tươi cười háo hức, mắt sáng hệt đèn pin.
“Phi
Minh, hẹn với Lý Đắc cùng đi học hả?” Cát Niên hỏi đùa. Lý Đắc là bạn trai được
các bạn gái thích nhất ở lớp Phi Minh, Phi Minh tuy không chịu thừa nhận nhưng
có hôm Cát Niên thấy cô bé ban đêm chăm chú ngồi làm bài cho Lý Đắc, từng nét
từng nét, cẩn thận hơn cả làm cho mình.
Phi
Minh đỏ mặt, bĩu môi: “Cô, ý nghĩ của người lớn các cô thật tầm thường.”
Cát
Niên chưa kịp đáp lời đã nghe thấy hai tiếng còi xe hơi, nhìn theo hướng âm
thanh, chiếc xe đỗ ngay gần quán chú Tài chẳng phải là chiếc Subaru của Hàn
Thuật sao? Hàn Thuật nhìn thấy hai cô cháu bèn ngó đầu vẫy tay cười, Phi Minh
đang bắt chước người lớn giả điềm tĩnh bỗng vui mừng như chú chim hỷ tước bay
thẳng tới chỗ Hàn Thuật.
Cát
Niên do dự hồi lâu cũng đành phải đi theo. Cô bước tới bên chiếc xe đã thấy Phi
Minh đang líu la líu lo chú Hàn Thuật thế này, chú Hàn Thuật thế kia mãi không
ngớt, chiếc nơ bướm rực rỡ trên đầu đang đung đưa theo làn gió sớm. Hàn Thuật
có vẻ nghe rất chăm chú, nhưng mắt bất giác lại nhìn về phía Cát Niên.
“Cô,
chú Hàn Thuật nói sẽ đưa cháu tới trường!” Phi Minh vui vẻ nói lớn, giọng không
giấu nổi niềm phấn khích xen lẫn tự hào. Từ khi đi học, chỉ trừ có bị ốm, trước
nay chưa hề có ai đưa cô bé đi học, huống hồ lại còn là chú Thuật siêu cool lái
chiếc xe siêu cool đưa tới trường nữa.
“Ừm,
tôi thấy… nếu anh đưa Phi Minh đi học rồi lại quay về đi làm chắc sẽ không kịp
đâu.” Cát Niên chậm rãi nói, cô vuốt vuốt chiếc nơ bướm như còn to hơn đầu Phi
Minh, “Phi Minh, cảm ơn chú đi, nhưng cháu không thể làm chú Thuật bị muộn giờ
được.”
Phi
Minh không giấu nổi vẻ thất vọng tràn trề, Cát Niên liền nhìn đi chỗ khác.
Hàn
Thuật vội vàng nói: “Yên tâm đi, sáng nay anh có chút chuyện phải ra ngoài làm,
đưa Phi Minh đi học rồi mới đi, cũng vừa tiện đường, mà đúng rồi, chỗ đó rất
gần chỗ em làm, lên xe đi, anh đưa em đi.”
Chỉ chờ
có thế Phi Minh đã vội và