
điên
dại, đôi mắt họ nhìn con gái chứa chan yêu thương, che chở là vậy, nhưng khi
nhìn cô, lại tàn nhẫn và lý tính. Cô vĩnh viễn không quên nổi cái lạnh thấu
xương khi đó, đó là hòn đá cuối cùng dìm cô xuống vực thẳm, có thể những năm
sau này, cô cũng không thể nào trả lại cho họ đúng những hành động họ đã làm
với cô, nhưng đoạn ký ức này sẽ mãi mãi đi theo cô, vĩnh viễn không bao giờ
biến mất. Cô cũng biết, vợ chồng nhà họ Trần một khi đã biết đến “nghiệt chủng”
trong bụng con gái thì không có gì là không thể làm, họ sẵn sàng đạp bằng tất
cả những thứ có thể hủy hoại con gái họ, Cát Niên là một trong số đó, và đứa bé
cũng không ngoại lệ.
“Bố mẹ
tôi muốn giết con tôi, việc này đối với họ quá đơn giản. Trong mắt họ, đó không
phải là đứa cháu ngoại mà là tội ác cuối cùng của Vu Vũ trên người tôi. Nhưng
đó cũng là kỷ niệm cuối cùng anh ấy để lại cho tôi, con của tôi, tôi không bảo
vệ nổi nó…”
“Đứa
bé… mất rồi?” Cát Niên kinh hoàng hỏi.
Hai bàn
tay Trần Khiết Khiết đang nắm chặt trên bàn dần dần thả lỏng. Dưới ánh sáng hắt
ra từ cửa sổ, Cát Niên để ý đôi bàn tay thanh tú trước kia từng được sơn giũa
tỉ mỉ giờ chỉ còn lại những ngón tay ngắn củn, xấu xí.
Trần
Khiết Khiết cười, tiếng cười lanh lảnh vọng khắp căn phòng thăm nom tối tăm.
“Tôi
chỉ nói với bố mẹ tôi một câu: Nếu như đứa bé chết, con gái của họ cũng sẽ
chết… Nếu như để tôi sinh ra nó, vậy thì… vậy thì bọn có thể đem nó đi khỏi
tôi, tôi còn sống nhất định sẽ không đi tìm nó… con tôi, tôi đã thề độc trước
mặt bố mẹ tôi, đời này kiếp này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nó nữa, coi như
nó chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi… Chỉ cần nó được sống, chỉ cần
nó vẫn còn sống. Nếu tôi trái lời thề, cả đời tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp,
cả đời này tôi mãi mãi không biết đến mùi vị của hạnh phúc. Bố mẹ tôi rất hiểu
tôi, tôi không phải đứa con gái ngoan, nhưng dù có trăm nghìn khuyết điểm, tôi
vẫn là một người nói lời giữ lời. Sau đó tôi sinh đứa bé, là con gái, tôi không
nhìn nó lấy một lần, chỉ biết nó sinh vào ngày cuối cùng của tháng Một. Tôi bỏ
rơi nó, nhưng ít nhất, khi rời xa tôi nó vẫn còn sống, đây là điều cuối cùng
tôi có thể làm được.”
“Vậy
bây giờ thì sao, hoặc về sau, cậu không nghĩ đến chuyện tìm lại đứa bé sao?”
Câu trả
lời của Trần Khiết Khiết chỉ có một chữ, “Không.”
“Hai
năm nay tôi nghỉ học ở nhà, sau khi đứa bé chào đời không lâu, tôi mới dần ngắt
quãng biết được tin tức cuối cùng của Vu Vũ, và chuyện của cậu… Tôi không biết
nên nói thế nào, có nói gì cũng không thể đổi lại được. Tôi không bằng cậu, rốt
cuộc vẫn là một kẻ ích kỷ, cậu có thể hận tôi, coi thường tôi, nhưng, nếu có
thể, tôi nguyện đổi lại vị trí với cậu…”
“Anh ấy
được chôn cất ở đâu, là ai chôn anh ấy?” Cát Niên hỏi, chấm dứt chủ đề vô nghĩa
đang nói, cô không phải thần thánh, không thể tiếp nhận lời sám hối của bất kì
ai. Cô đang có một câu hỏi cấp thiết tìm lời đáp, câu hỏi này cao hơn tất cả
những sám hối và nước mắt.
Trần
Khiết Khiết lắc đầu, “Bố mẹ tôi cũng chỉ gần đây mới thả lỏng cho tôi. Tôi cũng
nghe ngóng qua, vì anh ấy không có bạn bè, người thân đến nhận… nhận xác, nên
chính phủ đứng ra an táng cho anh ấy. Tôi nghe bên nhà tù nói, cậu được giảm
án, vậy sau này cậu định thế nào?” Trần Khiết Khiết rốt cuộc vẫn là một người thông
minh, cô biết quá rõ tình cảnh của mình, vì vậy nói đến đây, mỗi từ thốt ra đều
rất khó khăn.
Cát
Niên trầm giọng: “Đây là chuyện của tôi.”
Trần
Khiết Khiết gượng cười: “Bố mẹ tôi đã tìm cho tôi một trường đại học, ở Thượng
Hải, việc làm ăn của họ cũng sẽ dần dần chuyển về đó. Bố mẹ tôi còn chưa đến 50
tuổi, tóc đã bạc rồi, đời này tôi làm con gái của họ, cũng không biết là ai nợ
ai nữa. Tôi đã hứa với họ, sẽ sống một cuộc sống như họ mong muốn, yêu người mà
bọn họ muốn tôi yêu…”
“Còn
nữa, phải quên những thứ họ muốn cậu quên…” Cát Niên nói.
Trần
Khiết Khiết thu hai tay lại, “Đúng vậy, như thế cũng tốt. Trước đây đã lâu, tôi
từng nói với Vu Vũ, nếu như anh ấy không hứa với tôi, vậy việc tôi đợi chờ là
chuyện tôi cam lòng. Nhưng nếu anh ấy đã nhận lời tôi rồi cuối cùng lại thất
hứa, vậy thì, tôi sẽ không đợi anh ấy nữa. Ít nhất không phải trong kiếp này.”
Cô muốn
bình tĩnh nói nốt câu cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn cứ nấc nghẹn, “Tôi sợ sự
chia ly vô thời hạn.”
Cát
Niên nói: “Cậu muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi. Nhưng, cậu nên biết, khi
cậu muốn đi là có thể đi, muốn quay lại là có thể quay lại, nhưng Vu Vũ thì
không, anh ấy chỉ có một con đường. Không đi tiếp được, tức là đã đến điểm tận
cùng.”
“Thực
ra tôi cũng đã nghĩ, nếu như anh ấy thực sự đưa tôi đi, có lẽ đến một ngày tôi
vẫn sẽ trách anh ấy, sẽ quay lại, sống một cuộc đời bình thường như bao người
con gái bình thường khác, anh ấy cũng ở một nơi nào đó cưới vợ sinh con, dần
dần rồi quên nhau. Không khác gì tuổi trẻ bồng bột của bao người, không biết
phải đi đâu, không biết vì sao phải ra đi, chỉ là muốn có cảm giác bỏ trốn, chỉ
cần vài năm, ai nấy đều mệt mỏi. Những bồng bột nông nổi trô