
hỉ cần cô vừa xuất hiện trong tầm mắt, anh đã không kìm nổi
hoang mang, hoang mang đến nỗi quên hết mọi thứ.
Lúc
này, Cát Niên đang đứng giữa cơn gió, ngọn tóc bay lòa xòa, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Chính trong khoảnh khắc này, Hàn Thuật bỗng cảm thấy người con gái anh vẫn e sợ
ấy nhỏ bé, yếu đuối biết bao. Đứng trước mặt anh dường như là chính cô của ngày
xưa, cảm giác mơ hồ ấy đánh thức từng tế bào trong anh, tụ lại trong tim anh
những tiếng ríu rít không một ai hiểu.
Cô có
gì tốt, có gì đáng để anh nhung nhớ khôn nguôi. Thừa nhận rằng, cậu thanh niên
Hàn Thuật ngày nào đã từng động lòng trước Tạ Cát Niên, nhưng thằng con trai
nào vào tuổi ấy mà không có một mảnh chân tình dốt nát như vậy. Anh từng bồng
bột, thầm mơ tưởng về tương lai, nhưng nếu như lúc đó Cát Niên cũng yêu anh,
bọn họ cùng trải qua những năm tháng yêu đương khó lý giải, đến cuối cùng mỗi
người một ngả, rồi có lẽ cũng chỉ trở thành một hình bóng mờ nhạt trong lòng
người kia; hoặc giả cuộc sống của Cát Niên không hề có anh, cô không yêu anh,
còn anh cứ nghĩ xa xôi, nghĩ về cô như ngôi sao le lói trên bầu trời kia, cũng
chỉ thế mà thôi. Nhưng cô lại đẩy anh từ vách núi cheo leo, dùng nét bút thê
lương nhất vạch qua đời anh, chính giây phút ấy tuổi xuân tươi sáng của anh
cũng theo đó mà vấy máu. Chuyện cũ vĩnh viễn không thể thay đổi, trong lòng Hàn
Thuật, Tạ Cát Niên cũng đã trở thành một hình bóng không thể chạm vào, nhưng
cũng không thể thay thế.
Bao năm
nay, Hàn Thuật vẫn bước đi trên con đường thênh thang đã được định đoạt sẵn từ
khi anh sinh ra, như con ngựa đắc ý tung vó mạnh mẽ trong gió xuân, chỉ mình
anh biết được dưới vẻ bề ngoài sáng láng ấy còn ẩn giấu một mầm độc của lòng ân
hận, mầm độc ấy tích tụ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, như một
cái nhọt ác tính ăn sâu vào tận xương tủy. Anh cố giấu giếm, không dám chạm vào
nó, nhưng thứ mầm độc ấy không sao có thể tự lành, cứ vậy thối rữa trong tâm
can.
Mỗi
sáng tỉnh dậy, anh đều tự nhủ trước gương, mình rất ổn, mình không sao, mình sẽ
quên, nhất định, nhất định thế! Anh cười, anh vui vẻ, anh thuận buồm xuôi gió,
bạn bè ở khắp mọi nơi, cuộc sống của anh vô cùng náo nhiệt; nhưng anh sợ bóng
tối, sợ nằm mơ, sợ những lúc mọi vật trở lên tĩnh lặng, sợ bản thân mình trong
gương, sợ phải thừa nhận, sợ mỗi biểu hiện giống cô, sợ không còn tìm nổi bất
cứ điều gì liên quan đến cô, càng sợ phải nhắc tới tương lai với bất kỳ ai.
Khi
anh mỉm cười nắm tay người bạn gái đầu tiên, hình ảnh vụt qua trong đầu anh là
những ngón tay trắng dã không sắc máu bám chặt lấy vành móng ngựa; vào đại học
lần đầu đại diện đoàn trường giành giải quán quân cầu lông, trong tiếng reo hò
không ngớt của các bạn nữ, anh chỉ nghĩ đến người con gái lạnh lùng ném cây vợt
xuống đất ấy chắc hẳn đang ở một góc yên tĩnh nào đó tránh xa nơi nhốn nháo
này; nói chuyện phiếm cùng đám bạn dưới con đường phủ đầy bóng cây trong vườn
trường, trong một giây yên lặng, anh sẽ nghĩ, bên kia dãy tường cao kia sẽ như
thế nào, vào lúc này cô đang làm gì? Sau khi vào Viện Kiểm sát, thuận lợi giải
quyết xong hồ sơ đầu tiên, bố tự hào vỗ vai anh, nhưng anh không sao xác nhận
nổi sự tồn tại của chính nghĩa.
Giờ
đây, số mệnh đã lần nữa đưa anh tới trước mặt cô. Đứng trước Tạ Cát Niên, Hàn
Thuật không cần khoác lên mình lớp vỏ ngụy trang ấy nữa, anh cởi bỏ vẻ ngoài
hoàn hảo không chút tì vết, nhìn thấu đám u nhọt trong tim, không chút giấu
giếm phơi bày tất cả tội lỗi của mình. Anh thật sự sợ Tạ Cát Niên, nhưng Tạ Cát
Niên cũng là người duy nhất có thể mang lại cho anh sự thanh bình. Cô thân gái
một mình, lại thêm con nhỏ, cô độc không nơi nương tựa, có lẽ lúc này đây cô
đang cần một đôi tay, một bờ vai. Mười một năm trước anh hèn yếu, bất trị là
vậy, nhưng ai nói làm sai rồi thì không thể sửa chữa, sai lầm anh mắc phải chỉ
mình anh mới có thể chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng làm bất kỳ điều gì vì cô.
Hàn Thuật nguyện dùng cả phần đời còn lại của mình bù đắp cho cô.
Tâm tư
đột nhiên thông suốt khiến Hàn Thuật nhẹ nhàng hẳn. Cô không nơi nương tựa, anh
có thể bảo vệ cô, đem đến cho cô một cuộc sống tốt, làm vậy trong lòng anh cũng
dễ chịu hơn phần nào, như thế không phải rất tốt sao, đối với Tạ Cát Niên hay
đối với anh, đây đều là cách thích hợp nhất.
“Sao
túi em bẩn thế này?” Hàn Thuật đưa tay phủi vết bùn trên túi Cát Niên, giọng
nói trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hơn.
Cát
Niên hơi lùi lại một bước, vừa may tránh được bàn tay anh.
“Có
việc gì không?” Cô lại hỏi, câu hỏi không có gì đao to búa lớn, nhưng lại là
lời kháng cự vô cảm nhất.
Bàn tay
Hàn Thuật lúng túng dừng giữa khoảng không, đưa ra cũng không được, thu lại
cũng chẳng xong.
Anh suy
cho cùng vẫn là một người kiêu hãnh, trong tất cả mọi chuyện anh đều hiếm khi
gặp trở ngại, chỉ trừ những chuyện liên quan đến Tạ Cát Niên, dù đã hạ quyết
tâm từ nay về sau nhất định đối tốt với cô, nhưng vẫn không nén nổi chút muộn
phiền.
“Đương
nhiên là có, em biết hôm nay Phi Minh đợi em bao lâu, con bé thất vọng nhường