
ẳng coi ra
gì.
Nghĩ
như vậy, trong Cát Niên thấy bình tâm trở lại, trong đầu chỉ nghĩ bao giờ tới
bệnh viện, vết thương của Bình Phượng không có gì bất trắc mới có thể thở phào
nhẹ nhõm.
Buổi
tối ở phòng cấp cứu của bệnh viện cũng không hề yên tĩnh. Bình Phượng được khiêng
vào gian điều trị, nhân viên hộ lý tiến hành kiểm tra tình trạng vết thương,
kết quả chuẩn đoán cho thấy ngoài bị thương nhẹ ở phần mềm, nghiêm trọng nhất
chính là phần chân, kết quả chụp X-quang vẫn chưa có nhưng dựa theo kinh nghiệm
của mình, bác sĩ có thể khẳng định xương chân đã bị gãy do chịu ngoại lực tác
động, đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cố định.
“Cô là
người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ hỏi Cát Niên.
Cát
Niên nhìn Bình Phượng, gật gật đầu, tuy bố mẹ Bình Phượng vẫn khỏe mạnh, nhà
lại đông anh chị em, nhưng người có thể dựa vào chỉ có cô mà thôi.
“Chuẩn
bị phí nhập viện đi, tình trạng vết thương của cô ấy không nhẹ đâu, cô cứ tới
phòng thu phí nộp tiền trước đã.” Bác sĩ vừa nói vừa quan sát Cát Niên.
Lúc này
Bình Phượng đã tỉnh táo lại, lấy tay chống nửa người dậy, hỏi: “Bao nhiêu
tiền?”
“Đóng
năm nghìn trước, thừa thiếu sau này tính sau.”
“Mẹ
nó!” Bình Phượng nén đau chửi thề một tiếng. “Có nhầm gì không đấy, chả trách
đều nói bệnh viện các người uống máu người, có cần phải chém ác như vậy không?”
Bà bác
sĩ làm chuẩn đoán cấp cứu nghe xong liền cười nhạt: “Tiền cũng chẳng phải thu
vào túi tôi, nói thật, cô có đóng hay không đối với tôi cũng chả tổn hại gì.
Vết thương trên chân cô nếu như tới tìm thầy lang, đắp thuốc lá, rẻ nhất cũng
phải trên dưới 500 tệ, dù gì cũng chẳng đến mức chết người, nhưng sau này đi
đường tập tễnh, các cô tiếc tiền, có khi còn trở thành người đẹp khuyết tật
không chừng.”
“Bà nói
cái kiểu gì thế...” Bình Phượng giận dữ, giãy giụa định ngồi dậy. Cát Niên lập
tức giữ cô lại, Bình Phượng tuy không chịu nhưng vết thương trên chân quả thực
quá nhức, có muốn làm dữ cũng không nổi, đành cắn răng tự trách mình xui xẻo.
Vị bác
sĩ thấy tình cảnh như vậy lại nói tiếp: “Xem vết thương của cô là do người ta đâm
vào có phải không, ai đâm thì đi mà tìm người đó... sao, không bắt được gây tai
nạn à?”
Cát
Niên cúi đầu mặt tái xanh nhợt nhạt, Bình Phượng cũng nhất thời không nói được
gì, một lúc sau mới lôi ra cuộn tiền lúc trước nhờ Cát Niên cất hộ, khoản tiền
hôm nay cô kiếm được rồi liều mạng bảo vệ, thực ra đếm đi đếm lại cũng không
nổi 1000 tệ, cộng thêm chút tiền tích góp được, và tất cả số tiền Cát Niên mang
theo trong người, vẫn chưa đủ 2000 tệ.
Bình
Phượng cầm số tiền, hai mắt dần dần tối lại, cô làm dữ gì chứ? Bệnh viện là nơi
hiện thực như vậy, cô có thể kéo dài mấy ngày, đến ngày hôm sau cũng vẫn phải
đóng tiền. Cô chẳng có chút ưu điểm nào, duy nhất chỉ dựa vào cơ thể tươi trẻ
này, nếu như què một chân, còn ai vung tiền ra mua một gái điếm tàn phế nữa. Cô
không muốn bác sĩ xem thường mình, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra.
“Ấy,
các cô cứ nghĩ cách đi.” Vị bác sĩ tuy miệng cay nghiệt nhưng vẫn còn chút
lương tâm, cũng không tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Nhà
mình vẫn còn một ít, về lấy trước đã.” Cát Niên vỗ vai Bình Phượng, đứng dậy
định đi.
Bình
Phượng lập tức kéo cô lại, “Cậu có bao nhiêu tiền chả nhẽ mình còn không biết?
Cậu còn phải nuôi đứa bé nữa.”
“Nhưng
cũng phải nghĩ cách chứ.” Số tiền Cát Niên có thể dùng thực sự cũng chỉ chưa
đến 1000 tệ, tiền Phi Minh đi học, tiền ăn ở đi lại không phải là ít, cô cơ bản
khó có nổi một khoản tích góp. Nghĩ cách, nghĩ cách, nhưng cách ở đâu, cô cũng
không biết. Sống cuộc sống thanh đạm lánh đời, cô hoàn toàn không thấy khổ,
nhưng vào lúc này đây, khi hiện thực tìm đến tận cửa, cô mới thực sự lĩnh hội
được sự đáng sợ của nghèo khó. Anh họ không biết đang ở đâu, đến một người có
thể vay tiền cô cũng không có.
“Lái xe
đâm người ta rồi chạy mất, thật là đáng ghét!” Một cô hộ lý bên cạnh không kìm
nổi bất bình cũng thêm vào một câu.
Đúng
lúc đó, mắt Bình Phượng chợt sáng lên, bàn tay vừa kéo Cát Niên nắm chặt lại,
tay kia đưa lên lau nước mắt, nói gấp: “Anh ta có lẽ vẫn chưa đi được xa!”
“Ai?”
Cả bác sĩ lẫn Cát Niên đều sững người.
“Tôi
nhớ ra rồi, người đưa tôi đến, người đàn ông đưa tôi đến đây, chính là anh ta
đâm tôi! Đừng để anh ta chạy thoát...”
Cát
Niên nhìn Bình Phượng mà không dám tin, ánh mắt Bình Phượng hoàn toàn tỉnh táo,
trong tỉnh táo có cả sự van nài, Cát Niên đọc được lời cô không nói ra miệng:
“Người đàn ông đó nhìn có vẻ nhiều tiền, 5000 tệ đối với anh ta có đáng gì!”
“Đàn
ông? Người đưa cô đến, có phải cao cao, mặc đồ đen không?” Bà bác sĩ phản ứng
lại đầu tiên.
“Đúng,
chính là anh ta.” Bình Phượng ra sức gật đầu, tay cô bấm chặt lấy Cát Niên.
Nữ bác
sĩ không chút do dự, lập tức quay sang dặn dò mấy hộ lý bên cạnh: “Cô đuổi theo
xem, nói với bảo vệ một tiếng, xem còn có thể chặn anh ta lại được không.”
Cát
Niên khẽ mở miệng, không hiểu sao không thể thốt ra lời, chỉ còn biết nhìn cô
hộ lý chạy như bay về phía cửa.
“Các cô
cũng thật là, chuyện lớn như