
có chút lo lắng, nếu như người đón Phi Minh đi không phải là
Hàn Thuật thì sao? Cứ nghĩ như vậy, cô không thể ngồi yên thêm được. Lúc này cô
mới nhận ra mình hoàn toàn không có cách nào liên lạc với Hàn Thuật – mà cứ cho
rằng có đi chăng nữa, liệu cô có chịu gọi cuộc điện thoại này hay không? Cô
không muốn có bất kỳ liên quan gì với Hàn Thuật nữa.
Cát
Niên đang đứng ngồi không yên, chợt nghe bên ngoài có tiếng bánh xe đi đến. Cô
ra cổng nhìn, quả nhiên thấy chiếc Subaru màu bạc ấy đang từ xa tiến lại.
Dường
như thấy Cát Niên bước ra, Hàn Thuật từ xa đã dừng xe lại đỗ ngay bên cửa hàng
của chú Tài. Một lúc sau, Phi Minh mở cửa xe khệ nệ cầm mấy túi đồ, vui vẻ nhảy
chân sáo về phía cổng nhà.
Cát
Niên cũng không bước lại gần chiếc xe mà chỉ đứng tại chỗ đợi Phi Minh chạy lại
gần mình.
“Cô ơi,
cháu về rồi đây.”
“Sao
muộn thế, làm cô lo lắm đấy.” Cát Niên khẽ trách.
“Cũng
có muộn quá đâu ạ.” Phi Minh miệng lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua mấy túi đồ đang
cầm trên tay lại trở nên thích thú, “Chú Hàn Thuật đưa cháu đi ăn kem ngon lắm,
còn mua cho cháu rất nhiều đồ chơi nữa.”
Cát
Niên định nói “để người khác phải tiêu tiền là không hay” nhưng thấy vẻ mặt
hứng thú xen lẫn chút sợ sệt của Phi Minh, cô bèn kìm lại. Cô chán ngán việc
trở thành người xấu đi làm hỏng niềm vui của người khác.
Quả
nhiên, thấy sắc mặt cô sầm xuống, Phi Minh lập tức ôm chặt mấy em “bảo bối”,
làm vẻ đáng thương xin cô, “Cô, cháu thích đồ chú Hàn Thuật mua.”
Cát
Niên nhìn đống túi màu sắc sặc sỡ, chợt nghĩ, không chỉ có Phi Minh thích, Hàn
Thuật trước nay cũng rất thích mấy thứ đồ chơi hình thù kỳ quặc này, cô thở
dài, “Lần sau không được thế nữa đâu. Chúng ta vào nhà thôi, cháu còn muốn ăn
cơm không?”
Phi
Minh gật đầu, đi vài bước lại quay người lại, đứng từ xa vẫy tay về phía chiếc
xe của Hàn Thuật. Hàn Thuật đỗ xe ở xa, anh không bước xuống xe, nhưng cũng
chưa vội rời đi ngay.
“Đúng
rồi, cô ơi, đây là chú Hàn Thuật bảo cháu đưa cho cô.” Vừa bước vào sân, Phi
Minh như chợt nhớ ra liền dúi chiếc túi to nhất trong tay vào lòng Cát Niên.
Cát
Niên sững người, không đưa tay ra đón.
“Cô...
cô mở ra xem đi.” Phi Minh cong môi nũng nịu, thấy Cát Niên không động đậy gì
bèn tự mình giúp cô mở gói quà.
Đó là
một chiếc túi đeo vai nữ, Cát Niên nhìn, lại càng trầm ngâm.
“Cháu
đã nói là không đẹp mà, chú Hàn Thuật lại cứ nói cái này đẹp.” Phi Minh vừa
ngắm nghía chiếc túi vừa tự nói.
Cát
Niên không phải là người chạy theo xu hướng thời trang, đối với đồ dùng hàng
ngày cô chỉ có yêu cầu lớn nhất là đơn giản tiện dụng, nhưng dù cô có xa rời xu
hướng tới đâu cũng vẫn có chút ấn tượng với mẫu logo và kiểu dáng kinh điển của
chiếc túi này. Cô không bước tiếp nữa mà quay đầu lại, chiếc xe của Hàn Thuật
quả nhiên vẫn còn ở đó.
“Phi
Minh, giúp cô một việc có được không? Đem chiếc túi này trả lại chú Hàn Thuật
cho cô.” Cô ngồi xuống trước mặt Phi Minh nói khẽ.
“Vì sao
ạ? Cô không thích ạ? Nhưng chú Hàn Thuật đã chọn lâu lắm...” Phi Minh không
hiểu.
“Nghe
lời cô.”
“Như
vậy thì chú Hàn Thuật buồn lắm đấy.”
Cát
Niên cố kiềm chế cảm xúc của mình, cô khá nghi ngờ những lời cô bé vừa nói đều
bắt nguồn từ Hàn Thuật.
“Cô
nhắc lại lần nữa, đem chiếc túi này trả lại chú Hàn Thuật được không?” Giọng
nói cô vẫn đều đều như cũ, nhưng Phi Minh đã ở cạnh cô bao năm nay, ít nhiều
cũng hiểu cách thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt, lo sợ cô đổi ý bắt đem trả cả
đống đồ chơi vừa mua, đành cum cúp chạy lại phía xe Hàn Thuật.
Phi
Minh đi rồi, Cát Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô bé thật sự cố chấp có
thế nào cũng không đi, cô cũng không biết phải đối diện với Hàn Thuật ra sao
nữa. Xe Hàn Thuật đỗ xa như thế, có lẽ cũng là vì lý do này.
Một lúc
sau, Phi Minh lại vội vội vàng vàng chạy trở lại, tủi thân nói: “Cô, chú Hàn
Thuật nói, chiếc túi này là chú ấy mua cho cô, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Cát
Niên vuốt tóc cô bé, “Ngoan, Phi Minh lại giúp cô lần nữa, nói cô cháu nói, ý
tốt này cô đã nhận rồi, không cần thiết phải lãng phí như thế, bảo chú ấy cầm
về đi.”
Phi
Minh không biết làm sao, lại đành làm hộp truyền tin lần nữa.
Quả
nhiên, không lâu sau cô bé lại thở hồng hộc chạy về bên Cát Niên, “C... cô, chú
Hàn Thuật nói... nói...”
Cát
Niên đang nhìn về phía cây tỳ bà, quay lưng lại với Phi Minh.
“Nói
gì?”
Phi
Minh không biết làm sao trước vẻ thờ ơ trong lời nói của cô, con bé cứ nghĩ
mình đã đủ lớn, nhưng vẫn không sao hiểu nổi suy nghĩ của mấy người lớn, kể cả
là cô hay chú Hàn Thuật.
“Chú ấy
nói, xin lỗi.”
Cát
Niên vừa quay đầu lại, Phi Minh liền vội vàng bổ sung thêm, “Chú Hàn Thuật còn
nói, nếu như cô vẫn không muốn nhận thì phiền cô vứt hộ chú ấy.”
Thấy cô
không nói gì, Phi Minh van nài: “Cô, xin hai người đừng bắt cháu chạy đi chạy
lại nữa có được không? Cháu mệt lắm rồi, cháu bảo chú Hàn Thuật tự qua đây, chú
ấy cũng không chịu.”
Cát
Niên im lặng hồi lâu rồi quay sang Phi Minh cười, “Mệt rồi thì vào nhà ăn cơm
thôi.”
Ngày
hôm sau, nhân giờ nghỉ trưa, Cát Niên đem cơm