XtGem Forum catalog
Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Cho Anh Nhìn Về Em Tập 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324191

Bình chọn: 7.00/10/419 lượt.

ại Thử thường vào ngày 22,

23, 24 tháng Bảy)

“Chị

Cát Niên, em đã đưa đến đúng theo địa chỉ, nhưng chủ nhà không nhận.” Cậu nhân

viên đưa hàng đặt bọc đồ lên quầy thu ngân, quệt mồ hôi nói.

Cát

Niên vội vàng mở gói hàng kiểm tra, “Sao lại thế được, liệu có phải hàng có lỗi

gì không?”

Nếu là

trước đây, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện hàng lỗi bởi cô làm việc trước

sau đều rất tinh tế tỉ mỉ. Nhưng quãng thời gian này, sự quan tâm Hàn Thuật

dành cho Phi Minh không những không bớt đi mà còn tăng lên từng ngày, Phi Minh

cũng tỏ ra ngày càng dựa dẫm vào anh, hễ mở miệng là nhắc chú Hàn Thuật, dường

như trong lòng đã coi Hàn Thuật là người thân, là một thành viên trong gia đình

dù không sống cùng một nhà. Cát Niên hiểu lúc này có dặn không được thân thiết

với Hàn Thuật nữa thì con bé cũng không nghe, nhưng dùng cách thô bạo cấm đoán

con bé giao tiếp với anh cũng ngang bằng việc dùng dao chặt đứt niềm vui và chỗ

dựa tâm lý lớn nhất của Phi Minh hiện giờ, chuyện như vậy cô không làm nổi.

Cách duy nhất là trở nên lãnh cảm, tự đặt bản thân mình ra khỏi mối quan hệ của

hai người đó.

Kể từ

buổi tối khó xử bên ngoài cánh cổng sắt ấy, Hàn Thuật không trực tiếp gặp Cát

Niên lần nào nữa, mỗi khi biết Cát Niên ở nhà, anh đều dừng xe ở xa cách khoảng

trăm mét. Đi đâu, làm gì cũng thường là thông qua Phi Minh nói với cô, mấy

chuyện này Cát Niên đều để ngoài tai. Nhưng, vào ngày thường buổi tối Phi Minh

ở lại trường, cô ra ngoài vườn tưới cây, thi thoảng vẫn có thể thấy chiếc

Subaru đã trở nên quá quen thuộc, yên lặng đỗ ở đầu quán chú Tài, như lẫn trong

khung cảnh màn đêm.

Những

đêm ấy, trái tim đã trống rỗng sau bao năm sống trong lặng lẽ của Cát Niên bắt

đầu bị những cơn mơ hành hạ. Không phải do nhớ Hàn Thuật, mà là sự tồn tại của

Hàn Thuật khiến cô không thể không nhớ lại quá khứ đã được thời gian là phẳng.

Trước khi Hàn Thuật xuất hiện, quá khứ ấy đã ngủ một giấc dài, như chiếc chăn

gấp lại nhét dưới đáy rương, giờ đây được anh mở ra, nó vẫn mới như xưa, tuy

mang mùi mốc và những nếp gấp mới, nhưng vệt loang lổ trên bề mặt vẫn rõ mồn

một. Cát Niên sắp không kìm nén nổi những ký ức ấy, những tia nắng lóa mắt nơi

đầu thềm, ánh trăng trắng như tuyết trong đêm đầu tiên bên kia bức tường cao,

mỗi khi nhớ đến đây, ngay cả trong giấc mơ cô cũng không ngăn nổi nỗi run rẩy.

Ký ức đã tỉnh dậy, nhưng đôi mắt của người kia vẫn không mở.

Vì vậy

mấy ngày nay Cát Niên có chút hốt hoảng, cô chỉ sợ mình sơ ý làm sai kích thước

đến nỗi khách hàng phải trả lại. Nhưng mở cả bộ bọc sofa ra tỉ mẩn kiểm tra, cô

vẫn không phát hiện lỗi nào rõ ràng.

Cậu

nhân viên đưa hàng cười khổ, “Chị đừng mất công kiểm tra nữa, theo em thấy

nguyên nhân không phải hàng có vấn đề, người ta còn chẳng thèm mở ra xem đã nói

luôn không phải đồ của mình rồi. Nhưng em cũng đã so đi so lại địa chỉ, chính

xác 100%, hơn nữa số điện thoại ghi trên hóa đơn cũng đúng, thế mà anh ta có

đánh chết cũng không nhận, còn làm sao được chứ? Em cũng nói với khách bộ sofa

này đã đặt tiền trước rồi, đừng nói không thể trả lại tiền đặt cọc, cả phần còn

lại cũng phải trả cho chúng ta.”

Cát

Niên gật đầu, “Thế vị khách đó trả lời thế nào?”

“Trả

lời? Thế đã may, đằng này anh ta đóng sập cửa trước mặt em, nếu không phải em

né kịp thì cái mũi này cũng bẹt gí rồi.” Cậu nhân viên hậm hực nói.

Cát

Niên quay sang soát lại đơn đặt hàng, địa chỉ, điện thoại đều lưu rất rõ ràng,

so với hóa đơn giao hàng đều hoàn toàn trùng khớp. Cô nhớ mang máng bộ sofa này

là do một cô gái trẻ dáng vẻ trí thức đặt, còn rất hào phóng đặt luôn 50% tiền

hàng, sao đến ngày giao hàng lại sinh ra chuyện quái lạ này?

Cô xoa

nhẹ lớp vải mềm màu khói ánh ngọc, bỗng cảm thấy buồn. Đơn hàng này là cô nhận,

kiểu dáng mẫu vải đều do cô chọn giúp khách, một bộ vỏ sofa, sáu cái vỏ gối,

hai rèm cửa tủ, tuy không hoa lệ nhưng cốt ở chất liệu hoàn mỹ, tinh tế đến

từng chi tiết, kiểu xếp nếp viền bên mặt phải này cô đã tốn biết bao tâm sức

mới có thể cảm thấy hài lòng, và thực sự cũng rất lịch sự vừa mắt. Quan trọng

hơn là, tuy đơn đặt hàng này đã có tiền đặt cọc, nhưng khoản tiền còn lại vẫn

chưa thu được, khách hàng khác nhau yêu cầu về kích thước cũng khác nhau, đồ bị

bỏ lại trong cửa hàng vì thế cũng khó lòng bán lại được.

Thực sự

không còn cách nào khác, Cát Niên bỏ dở công việc đang làm, hỏi cậu em đưa hàng

địa chỉ, “Chị thử đi xem sao.” Cô nghĩ, dù kết quả có giống lần trước, gói hàng

này cũng là do cô đích thân làm, ít nhất cũng phải làm rõ xem vấn đề nằm ở đâu,

chưa biết chừng là do cậu đưa hàng diễn đạt không rõ ràng, có lẽ cô có thể giải

thích cho khách hiểu.

Lấy xe

đạp điện của cửa hàng, Cát Niên nhanh chóng tới khu nhà trên hóa đơn giao hàng,

đó là khu kiến trúc lâm viên theo phong cách phương Nam khá nổi tiếng ở thành

phố này. Cát Niên cẩn thận đối chiếu đơn nguyên, số tầng, số nhà, tìm đến đúng

địa chỉ rồi ấn một hồi chuông.

Ra mở

cửa là một người đàn ông. Đây là người mà cậu em giao hàng đã nhắc tới, thông

tin số điện thoại t