
p quay người, Cát Niên thấp thỏm bước theo anh vào căn phòng xa
lạ. Bộ vỏ ghế sofa đã đặt chỉ cần lệch một centimét là không lồng vào nổi, mọi
nhân viên giao hàng đều bắt buộc phải lồng xong cho khách mới được ra về, đây
là mục đích đến đây của cô ngày hôm nay, và cũng là bổn phận cô phải làm.
Đường
Nghiệp mặt vô cảm ngồi trên chiếc ghế mây quay lưng lại hướng ánh sáng, nhìn
Cát Niên thành thục tháo lớp vỏ ghế sofa và gối dựa cũ, lại lồng vào bộ vỏ mới.
Đây hoàn toàn không phải một công việc dễ dàng, đặc biệt khi chỉ làm có một
mình. Cô bận bịu trán đầy mồ hôi, vài lần, Đường Nghiệp cứ nghĩ chắc chắn nhét
không vừa rồi, cô ra sức chuyển dịch một hồi, đám đệm lộn xộn cuối cùng cũng
trở nên vừa vặn ngay ngắn một cách kỳ lạ. Người con gái này có thể nham hiểm,
nhưng cảm giác cô đem đến cho người ta lại hoàn toàn vô hại, thậm chí là mảnh
mai xinh đẹp. Lẽ nào phụ nữ ai cũng khoác lên mình một lớp họa bì như thế?
Cát
Niên cố hết sức đặt trọn tâm tư vào công việc đang làm, cũng may mấy chiếc vỏ
ghế đều không lệch một phân nào, xem như đây cũng là một điều an ủi.
“Cái
nào mới là nghề tay trái của cô?” Khi công việc trong phòng khách sắp sửa hoàn
thành, Đường Nghiệp lạnh lùng lên tiếng hỏi, cơn phẫn nộ cực điểm nhất đã qua,
anh có vẻ khá bình thản.
Động
tác trên tay Cát Niên chậm lại, cô cố nghiền ngẫm ý tứ ngoài câu nói của anh.
Một cô
gái điếm làm vỏ ghế sofa vải.
Có lẽ
đây cũng được coi là một bước tiến trong nhận thức, ít nhất anh cũng lần đầu
tiên thừa nhận bộ vỏ ghế này đúng là được đặt làm riêng cho bộ sofa kích thước
đặc biệt nhà anh.
Cô vẫn
tránh nhìn thẳng vào Đường Nghiệp, chậm rãi nói: “Dịch vụ liên quan đến anh hôm
nay chỉ là làm vỏ ghế sofa thôi.”
“Bộ vỏ
ghế này không phải do tôi đặt.” Việc anh ngầm chấp nhận cho cô lồng vỏ ghế chỉ
là vì muốn biết rốt cuộc cô định giở trò gì.
“Nhưng
nó thực sự được đặt làm cho bộ ghế của anh.” Cát Niên nhẹ nhàng vuốt phẳng vết
hằn trên chiếc gối dựa cuối cùng, “Nó rất hợp với màu sắc chiếc ghế mây và sàn
gỗ nhà anh... mà, xin hỏi rèm cửa sổ treo ở chỗ nào?”
Khuôn
mặt Đường Nghiệp khuất trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm,có lẽ anh đang
quan sát, cũng có lẽ vẫn còn nghi ngờ. Nhưng anh vẫn nhấc tay chỉ sang một gian
phòng khác.
Hình
ảnh người đàn ông này trước mặt Cát Niên luôn phiền muộn u uất, nhưng nơi anh ở
lại toát lên một cảm giác khá thanh thản, không gian màu tro nhạt, phần lớn đều
là đồ dùng bằng mây tre đan và cây cảnh xanh, nơi thích hợp nhất để ngồi an
tĩnh bày một chiếc ghế mây.
Cát
Niên bắt tay vào việc treo rèm tủ, bậc cửa sổ bằng đá cẩm thạch màu ngọc sạch
sẽ lạ thường, ngoài một bộ bàn cờ, chỉ có một khung ảnh sáu tấc bằng gỗ mộc,
người thanh niên nằm trên chiếc ghế gấp bên bờ ao vắng vẻ đúng là người chủ căn
phòng, chỉ có điều anh trong bức ảnh có hơi khác hiện tại chút xíu. Nói thế nào
nhỉ, có lẽ là nét thần đằng sau ống kính dù anh không cười, tay cầm cần câu,
gác trước ngực một cuốn tiểu thuyết cũ, mái tóc hơi rối, chiếc mũ ngư dân chụp
lên khuôn mặt vương bóng cây đung đưa. Bức ảnh khiến người ta có một cảm giác
nhẹ nhàng, vui tươi, đây dường như chính là cái thần người chụp bức ảnh định
bắt lấy.
Cát
Niên cẩn thận dọn bàn cờ và bức ảnh sang một bên, bất giác nhìn thấy hàng chữ
nhỏ được ghi cẩn thận trên mặt gỗ phía sau khung ảnh, cô vốn không muốn can thiệp
vào đời tư người khác liền vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng dòng chữ được ghi
bên trên vẫn hiện rõ mồn một – “Vọng Hà đình Đại Thử đối phong miên.”
.
Cát
Niên biết ơn Đường Nghiệp đã cho cô một cơ hội trả nợ, giả như không có cơ hội
này, bất kể thiếu hụt bao nhiêu, cái gọi là bồi thường chỉ có thể là gánh nặng
của đối phương. Cô trả được là một điều may mắn.
.
Dường
như có tiếng chuông điện thoại trong phòng khách, một lát sau, tiếng nói chuyện
điện thoại khẽ vọng trong gian phòng Cát Niên đang làm việc, loáng thoáng không
rõ ràng. Cát Niên chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khó xử này, cố gắng đặt
hết tâm sức vào công việc đang làm, có lẽ chuyên tâm hơn một chút, tâm trí cô
sẽ bớt nghĩ về hậu quả việc vô cớ đi hại người ngay của mình. Công việc vừa
hoàn thành liền thấy Đường Nghiệp sắc mặt lo lắng bước nhanh vào phòng.
“Cô
phải đi ngay.”
Cát
Niên nghe xong, chớp chớp mắt không nói thêm gì, vội vàng thu dọn đồ đạc theo
bản năng. Cô đoán, có lẽ do vị chủ nhân còn lại của căn nhà sắp trở về, cô phải
lập tức rời khỏi đây ngay. Còn về việc người đó là nam hay nữ, vì sao cô phải
tránh, cô không muốn biết.
Trong
lúc gấp gáp, Cát Niên vội vàng gom mấy mảnh bìa rơi trên sàn nhà, mở vải vụn
còn thừa cùng đồ nghề nhét hết thảy vào chiếc túi lớn đem theo bên người, lúc
này, Đường Nghiệp vừa quay ra khỏi phòng dường như lại nghe thấy ngoài cửa có
tiếng động, thấy cô đang định lao ra khỏi cửa bèn chặn ngay lại.
Anh
nói: “Từ từ, người đã ở bên ngoài rồi, lúc này cô không thể đi ra cửa chính
được…”
Cô nghe
xong, lập tức thấy rối mù, do dự một hồi, cô nhẹ nhàng vén góc rèm cửa sổ, thò
đầu ra xem xét bên ngoài