
uộc phải dùng vô
số lời nói dối khác để hoàn thiện, bà đã già rồi, nhưng cũng như dì anh. Đều là
những người có con mắt tinh đời, mà đối tượng anh vừa buột miệng nói ra ấy vẫn
chưa được thiết kế hoàn hảo, người con gái ấy phải như thế nào đây? Đối diện
với vấn đề này, anh nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.
“Ờm,
cũng không quá đẹp.” Anh nói bừa.
“Nhà họ
Đường chúng ta cũng không thể chọn một người quá xấu xí chứ.”
“Đương
nhiên cũng không xấu.” Lời anh nói trở nên chậm chạp.
“Vậy cô
ấy làm gì? Nhà ở đây hả? Là đồng nghiệp trong cục của cháu hay do ai giới
thiệu? Bao tuổi? Tính tình thế nào?”
Câu hỏi
dồn dập như súng liên thanh rõ ràng lập tức làm khó Đường Nghiệp, Cát Niên thầm
nghĩ, Hàn Thuật bảo cô nói dối dễ như ăn cơm cũng không sai, ít nhất không phải
ai cũng có thể nói dối mặt không biến sắc được như cô, Đường Nghiệp hẳn là
người không quen những chuyện này.
“Cái
thằng này, trước mặt bà còn xấu hổ nỗi gì, cháu mau nói xem, cô gái đó bao
tuổi, làm nghề gì?” Bà lão lặp lại hai câu hỏi trọng tâm.
“Ờm, cô
ấy làm ở tiệm đồ vải, kém cháu vài tuổi.”
Cát
Niên đứng thu lu trong góc phòng chớp chớp mắt, đến khi não bộ kịp phản ứng
lại, cô lập tức kinh ngạc như nghe sét đánh bên tai, dù cảnh giới cao nhất của
nói dối là mười câu thật xen lẫn một câu giả then chốt nhất, nhưng…
“Để bà
gọi cho dì cháu, vừa hay hai hôm nay là cuối tuần, cháu đem bạn gái đến ra mắt,
không dì cháu với bà sốt ruột chết mất.”
Đường
Nghiệp im lặng, lần trầm ngâm này của anh khiến tim Cát Niên đập thình thịch,
dường như dự liệu được khả năng xấu nhất, trong cơn hoảng loạn, cô lại không
kìm nổi vén rèm cửa sổ.
Tầng
11 vẫn quá cao.
Cô đã
có kinh nghiệm từ lâu, trong cuộc sống của cô có dự đoán nào xấu nhất chắc chắn
sẽ trở thành sự thật. Quả nhiên, sau giây lát, Đường Ngiệp dường như đã hạ
quyết tâm, chỉ nghe tiếng anh nói: “Ờm, bà ạ, cô ấy, cô ấy bây giờ đang ở trong
phòng.”
Cát
Niên đau khổ nhắm nghiền mắt.
“Sao
cơ?”
Cát
Niên đã kịp thay đổi sắc mặt vừa đúng lúc bà lão đẩy cửa bước vào, cô nở một nụ
cười e lệ, “Bà… cháu chào bà.”
Lúc nói
câu này, cô nhận thấy khuôn mặt căng thẳng tái mét của Đường Nghiệp đang theo
sát phía sau khẽ dãn ra. Có lẽ anh cũng không chắc về phản ứng của Cát Niên,
nhưng lần này anh đã đặt cược đúng, Cát Niên nợ anh.
“Đây…
đây là bà anh, là cô của bố anh, bà trước nay đều sống cùng bố con anh, anh
cũng do bà nuôi dạy cả.” Đường Nghiệp cố che giấu sự gượng gạo của mình.
Cát
Niên vội vàng nói: “Thưa bà, cháu tên là Tạ Cát Niên.” Đây vừa là tự giới thiệu
với người lớn, cũng là tự giới thiệu với người đàn ông đã tạo ra cú lừa ngoạn
mục này trong khi còn chẳng biết tên cô. Cô nói xong, nhân lúc bà lão hết quan
sát cô từ trên xuống dưới lại quay sang quan sát sơ hở phía Đường Nghiệp, nhanh
tay nhét chiếc áo gilê màu cam – đồng phục cửa hàng vải cô vừa kịp cởi ra một
giây trước vào sau tấm rèm cửa sổ.
Tiếp
đó, bà lão dắt tay Cát Niên tới ngồi trên sofa hồ hởi nói chuyện dài dòng một
hồi, từ đầu tới cuối, Đường Nghiệp chỉ ngồi yên lặng bên chiếc ghế mây, nghe
hai người phụ nữ một già một trẻ nói chuyện qua lại.
Cát
Niên chốc chốc lại mỉm cười đáp lại câu chuyện của bà lão, cô trước nay vẫn là
người động lòng còn nhanh hơn mở miệng, và trong lúc chưa rõ tình hình thế nào,
đối diện với sự truy hỏi của bà lão hiền lành, cô hiểu càng nói nhiều ắt càng
sai nhiều. May sao trong lòng cô thực sự căng thẳng, hai vành tai từ đầu tới
cuối cứ đỏ ửng, những hạt mồ hôi lấm tấm cũng bắt đầu xuất hiện, dáng vẻ này
lại vừa vặn đúng với hình tượng cô cháu dâu rụt rè ăn nói nhỏ nhẹ, gượng gạo
kiệm lời, dịu dàng đôn hậu lần đầu gặp người lớn trong lòng bà cụ.
Cát
Niên tuy thấp thỏm không yên, nhưng bà lão cuối cùng cũng gặp được cô gái xinh
đẹp ngời ngời mà thằng cháu trai vốn không thích giao tiếp với người lạ giấu
trong nhà, đương nhiên vui mừng không nói hết lời, càng nói càng thấy cao hứng,
thời gian trôi qua lúc nào không biết, thoắt chốc đã tới giờ cơm trưa. Bà cụ
chủ động đề xuất sẽ đích thân vào bếp làm cơm, vừa ăn vừa trò chuyện với “hai
đứa nhỏ”, đồng thời khăng khăng từ chối đề nghị giúp đỡ của hai người trẻ tuổi.
Đường
Nghiệp bất lực nhìn theo bà cụ lật đật đi vào bếp, bên cạnh, dáng vẻ Cát Niên
chốc chốc lại nhìn lén chiếc đồng hồ cổ treo tường xem giờ cũng không lọt khỏi
mắt anh.
“Nhờ…
em có được không…” trong câu nói của anh ngụ ý lời thỉnh cầu. Nhưng mới đây
không lâu, trước mắt anh Cát Niên vẫn là một cô “gái điếm” bỉ ổi, gian xảo, giờ
bắt anh đột ngột thay đổi đột ngột cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa, gian bếp
mở thông với phòng khách, âm thanh chỉ cần hơi lớn một chút e rằng khó tránh
khỏi kích động đến bà cụ đang vui vẻ, bận rộn bên trong.
Ở cửa
hàng vẫn còn công việc đang chờ Cát Niên, nhưng chuyện đã đến nước này… cô thở
dài, cười trả lời Đường Nghiệp: “Nghề tay trái của tôi không phải rất nhiều
sao?”
Cô phần
nào đoán được lý do Đường Nhiệp làm vậy, có lẽ cũng chính vì thân phận “gái
điếm”của cô, vì tiền, có di