
chầm chậm nuốt miếng cơm trong miệng, câu hỏi này thực sự làm khó cho cô,
cô sao biết được Đường Nghiệp sinh ngày nào tháng nào, ngoài một cái tên và địa
chỉ, cô hoàn toàn không biết chút gì về người đàn ông này.
“Bà,
trước nay cháu đều không tổ chức sinh nhật, bà cũng biết mà.” Giả như Đường
Nghiệp trực tiếp nói thẳng ngày tháng năm sinh của mình khác nào càng khiến bà
cụ khẳng định Cát Niên thật sự không biết, coi như có thể giải thích là quên
mất cũng khó tránh khỏi việc lộ ra hai người quá xa lạ. Anh chỉ còn biết vòng
vo đáp lại.
Bà cụ
đang định đáp lời, Cát Niên liền nghiêng người mỉm cười với Đường Nghiệp, “Anh
Nghiệp, em nhớ không nhầm anh từng nói với em anh sinh vào mùa hè phải không,
hình như là 23, 24 tháng Bảy gì đó, em không nhớ rõ lắm.”
Đường
Nghiệp lặng người, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trong ánh mắt, nhưng bà cụ không nhìn
anh, mặt mày rạng rỡ quay sang Cát Niên nói: “Đúng rồi đúng rồi, là 24 tháng
Bảy, con xem, vẫn là Cát Niên nhớ được.”
Cát
Niên cười cúi đầu ăn cơm, lúc này trái tim đang treo lơ lửng mới dám thở phào
nhẹ nhõm, cô cũng chỉ là đoán thế, khả năng chính xác không quá hai phần, cảm
ơn trời đất, nhưng dù có sai, cô cũng có thể tìm đề tài nói cho qua chuyện.
Ăn xong
cơm trưa, dọn dẹp xong xuôi, bà cụ lại cùng Cát Niên ra sofa ngồi xem tivi.
“Nghiệp,
cháu cũng ngồi xuống đi.” Bà cụ đã không còn nghi ngờ gì về “đôi trẻ”, Cát Niên
tuy trông vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng bà hỏi câu nào cũng đều trả lời lưu
loát đâu ra đấy.
Cô gái
này gia cảnh tuy bình thường, nhưng xem ra không tì vết gì, bà rất hài lòng.
Đường
Nghiệp không ngồi xuống, “Cháu không thích mấy vở kịch cổ Quảng Đông này, bà và
Cát Niên cứ nói chuyện đi.”
Anh chỉ
nói vậy rồi đi vào thư phòng, mở mấy bưu phẩm bà vừa đem đến cho anh hôm nay,
ánh mắt lặng lẽ quan sát người con gái ngoài phòng khách qua khe cửa.
Bà nói:
“Cát Niên à, cháu cũng thấy chán phải không, bọn trẻ các cháu đều không thích
xem mấy thứ này nữa rồi.”
Cô gái
tên Tạ Cát Niên đáp: “Cũng không phải ạ, hồi nhỏ cháu cũng nghe qua vài vở, đến
giờ vẫn nhớ một chút.”
“Thật
ư?” Bà rõ ràng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Cháu
nhớ rõ nhất là vở ‘Tiếng chuông thiền viện’…”
“Ờ ờ,
vở đó bà biết, bà biết!” Bà cụ khẽ đấm chân.
.
…Hoang
sơn tĩnh lặng văng vẳng tiếng chuông đêm, chuông ngân xa mộng càng khó thành,
là ai khiến thiếp sầu trống rỗng, than ôi bi ai hãy còn đây…
.
Đường
Nghiệp yên lặng nghe cô khẽ ngâm nga theo bà, điệu hát đìu hiu lạnh lẽo ấy, qua
chất giọng chẳng lấy làm ngọt ngào của cô lại mang vẻ quang đãng, yên lành.
.
…Tình
như bong bóng vỡ tan, giấc mộng uyên ương, ước hẹn tam kiếp, làm sao có thể
theo chàng…
.
Hai tay
Đường Nghiệp nắm chặt gói bưu phẩm đã mở.
Rốt
cuộc cô là người thế nào.
Sau bữa
cơm, bà cụ định về căn nhà cũ nghỉ ngơi, Đường Nghiệp có ý đưa bà về, Cát Niên
nói mình phải qua chỗ khác có chút việc, không thuận đường, chỉ đưa bà xuống
tầng rồi vẫy tay từ biệt.
Cát
Niên đợi bà cụ ngồi vào chiếc Passat đen của Đường Nghiệp mới định đi.
“Cát
Niên à, lần sao lại cùng ăn cơm nhé. Thằng Nghiệp nói không thích kịch Quảng
Đông chứ hồi nhỏ cũng thích nghe lắm, có vài đoạn hát cũng hay, đến lúc đó, bà
bảo nó hát cho cháu nghe.” Bà cụ xem ra rất tâm đầu ý hợp với cô.
“Vâng
ạ, lần sau ạ.” Cát Niên đứng ngoài xe cúi người cười cười gật đầu.
Đường
Nghiệp nhìn trân trân cô một hồi rồi quay sang nói với bà: “Bà đợi cháu một
lát, cháu nói với cô ấy vài câu.”
Bà cụ cười,
“Bọn trẻ này thật là, còn chưa xa nhau, lưu luyến thế rồi.”
Đường
Nghiệp xuống xe, kéo Cát Niên bước ra xa vài bước, Cát Niên rõ ràng cũng thuận
theo, không phản ứng gì nhiều.
“Tiền
trong bưu phẩm bà tôi mang đến là của cô phải không?” Ban đầu anh sợ hai cô gái
này gây phiền nhiễu nên trong biên bản lập với cảnh sát giao thông hay trên mẩu
giấy đưa cho cô đều chỉ để lại địa chỉ ngôi nhà cũ của bố. Bố anh đã mất từ
lâu, chỉ còn bà sống ở đó, anh cũng chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem thế nào. Gói
bưu phẩm màu da bò hôm nay bà mang đến, không ít không nhiều vừa vặn năm nghìn
tệ.
“Tiền
không phải của tôi mà là của anh. Chuyện hôm đó bất đắc dĩ, thật sự xin lỗi
anh.” Cát Niên nói tự đáy lòng.
Đường
Nghiệp khựng lại một lúc, lại hỏi: “Vậy hôm nay tôi phải trả cô bao nhiêu, cô
nói đi.” Anh cũng là người không muốn nợ nần ai.
Cát
Niên như nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: “Anh phải trả tôi một nghìn bốn trăm năm
mươi tệ.”
Đường
Nghiệp sững người, nhưng vẫn cúi đầu rút ví tiền.
Cát
Niên cầm một nghìn bốn trăm năm mươi tệ trong tay, cười nói: “Tiền vỏ gối sofa
đã thanh toán xong, hàng đã giao xin miễn trả lại.”
Hai
người họ đã hết nợ. Cát Niên biết ơn Đường Nghiệp đã cho cô một cơ hội trả nợ,
giả như không có cơ hội này, bất kể thiếu hụt bao nhiêu, cái gọi là bồi thường
chỉ có thể là gánh nặng của đối phương. Cô trả được đã là một điều may mắn.
“Tạm
biệt.” Cát Niên nói với Đường Nghiệp.
Tạm
biệt, tạm biệt chính là về sau biệt tăm, mãi không gặp lại.
“Đợi
đã.” Đường Nghiệp gọi giật cô lại