
m quan lại không phải sinh ra đã cao quý hay sao (1)?
(1).
Nói chệch lại một câu khẩu hiệu được dùng trong cuộc khởi nghĩa nông dân đầu
tiên của Trung Quốc hơn 2000 năm trước do Trần Thắng, Ngô Quảng lãnh đạo: Lẽ
nào những kẻ làm quan sinh ra đã cao quý hay sao?
Nhưng,
Cát Niên hoàn toàn không đố kỵ, trái lại, cô thậm chí còn cảm thấy có chút
thoải mái, cảm giác này đến từ sự ích kỷ nho nhỏ. Trần Khiết Khiết đã tìm thấy
thế giới của cô ta bên một người đàn ông khác, đến nay còn sinh cả con, cô ta
đã hoàn toàn thuộc về một cuộc sống khác, thế giới của Cát Niên vì thế càng yên
tĩnh. Có lẽ ngoài cô ra đã không ai còn nhớ đến bao năm trước từng có một người
con trai tên Vu Vũ tồn tại trên thế gian này.
Từ
ngoài cửa hàng đã có người đẩy cửa bước vào gọi: “Chị Cát Niên, có người tìm
chị.”
Cát
Niên ừ một tiếng, cơm cũng đã ăn xong, cô tiện tay gấp tờ báo, bước ra khỏi
phòng nghỉ.
“Ai tìm
chị?” Cô mặc lại đồng phục, thuận miệng hỏi cô gái vừa gọi cô.
Cô gái
hơi hếch cằm sang một bên, “Ấy, bên kia kìa.”
Cát
Niên đưa mắt nhìn theo hướng ấy, chỉ thấy bóng người đang ngồi quay lưng lại
với cô trên ghế nghỉ dành cho khách, chiếc áo sơ mi vừa vặn, trắng đến lóa mắt,
cô bất giác hoảng hồn.
Người
kia cũng ý thức được người mình đợi đã xuất hiện bèn đứng dậy quay lại. Lần này
Cát Niên càng ngỡ ngàng, đó là Đường Nghiệp – người cô chưa từng gặp lại từ lần
giao vỏ ghế sofa hôm trước.
Cát
Niên thầm thở phào trong lòng, cô thật sự hơi sợ Hàn Thuật lại tới quấy rầy, so
với việc đeo bám lẵng nhẵng trước kia, sự kiềm chế chỉ đứng từ xa nhìn lại của
Hàn Thuật mấy ngày gần đây khiến cô không biết đâu mà lường, dường như đó chỉ
là sự tĩnh lặng trước khi cơn giông kéo đến.
Đương
nhiên, Đường Nghiệp xuất hiện lần nữa cũng nằm ngoài dự liệu của Cát Niên, cô
thực sự không nghĩ ra giờ còn có thể còn chuyện gì liên quan giữa hai người đến
nỗi anh phải tìm tới tận đây.
Cát
Niên tiến lên phía trước mấy bước tránh chỗ đông người, Đường Nghiệp cũng đi
theo cô.
“Chào
cô.”
Phép
lịch sự cẩn trọng trong lời nói của anh khiến Cát Niên có chút không thoải mái,
chỉ biết lựa lời đáp lại, “Ừm, chào anh… xin hỏi, anh tìm tôi…”
Đường
Nghiệp không trả lời vào câu hỏi, “Bộ vỏ ghế và vỏ gối của cô nhìn lâu cũng
thấy thật sự đẹp… Hôm nay tôi tới chỉ thử xem cô có ở đây, cô cũng biết đấy,
trên hóa đơn cũng có địa chỉ chỗ các cô, đây là áo đồng phục hôm trước cô để
quên ở nhà tôi.”
Cát
Niên im lặng nhận lấy chiếc áo gilê màu cam, cô không chỉ có một chiếc áo đồng
phục, cũng không cho rằng Đường Nghiệp chỉ vì chiếc áo gilê không liên quan này
mà phải cất công tới đây một chuyến, anh hoàn toàn có thể vứt nó vào sọt rác.
Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, cô cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý.
“Và,
tôi nghĩ tôi cần nói với cô một lời xin lỗi, hôm đó tâm trạng tôi không tốt,
những lời đã nói cô đừng để bụng.”
“Không
đâu, anh đã rất khách khí rồi.” Cát Niên không biết mục đích đến đây hôm nay
của Đường Nghiệp cụ thể thế nào, thôi thì dĩ bất biến ứng vạn biến, cô không
phải người nóng vội nên chắc chắn cũng sẽ không là người đầu tiên dừng vòng vo.
Quả
nhiên, vẻ mặt Đường Nghiệp có chút khó xử, rõ ràng đối với anh những lời tiếp
sau đều rất khó mở miệng.
“Cô Tạ,
là thế này, hôm đó, trước mặt bà tôi, cô đã giúp tôi một việc, giờ dì tôi lại
muốn… ai chà…”
Cát
Niên đã hiểu, di chứng của màn kịch cô và anh diễn hôm trước đã đến rồi đây.
Thấy
Cát Niên không lên tiếng, lại cũng không có ý định nhận lời, Đường Nghiệp thấy
hơi khó nghĩ, anh ướm thử: “Nếu như cô có thể bớt chút thời gian, giả như lỡ dở
mất công việc nửa ngày của cô, tôi có thể bồi thường thích đáng, chỉ cần trong
phạm vi khả năng của tôi…”
Cát
Niên mím môi cười, anh dùng cánh nói uyển chuyển như vậy lại là định đưa tiền
cho cô.
“Không
phải là chuyện đó, anh Đường.” Cát Niên khẩn thiết từ chối, “Dù tôi có giúp anh
được lần này, nhưng sẽ có rất nhiều lần sau nữa, cái kim trong bọc lâu ngày
cũng lòi ra, anh cũng không thể giấu người nhà anh cả đời được. Hơn nữa…” Cô
dừng lại một lúc, “Hơn nữa, tôi cũng không phải là lựa chọn thích hợp để đóng
vai bạn gái anh.” Cát Niên là người hiểu rõ hơn ai hết quá khứ của cô không
trong sạch, Đường Nghiệp lại là người tốt, cô sợ không cẩn thận phá hỏng tất
cả, khiến mọi người đều không vui, đã không giúp được gì lại gây thêm chuyện.
Đường
Nghiệp gật đầu, “Tôi hiểu ý cô, nói thế nào nhỉ, bố mẹ tôi đều không còn nữa,
bà tôi cả đời ở vậy, trước nay đều sống cùng ông tôi, bố tôi, còn về dì tôi, bà
là vợ hai của bố tôi, là mẹ kế của tôi. Hai người họ đều rất quan tâm đến đời
tư của tôi, đây là ý tốt, tôi hoàn toàn không muốn họ vì tôi mà lo lắng điều gì
nữa. Bà tôi thật sự rất thích cô, thế nên dì tôi mới không đắn đo chuyện tôi từ
chối cô gái dì giới thiệu, chỉ yêu cầu được gặp cô, mọi người cùng ngồi ăn bữa
cơm, thế là dì yên tâm rồi. Dù gì dì cũng là mẹ kế, lại có công việc riêng của
mình, tuy quan tâm tôi nhưng cũng sẽ không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của
tôi đâu. Còn về phía bà