
, cứ cho sau này chúng ta có thể giải thích với bà là
chia tay, nhưng liệu có thể để thời điểm đó lưu lại lâu lâu chút, chí ít cũng
để bà thấy giữa chúng ta không phải quá nông cạn. Thế nên tôi mới quyết định
nhờ cô lần nữa, cũng là lần cuối cùng, mong cô có thể nhận lời. Chỉ là ăn một
bữa cơm tối thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.”
Cát
Niên vặn vặn tay do dự không quyết, trước một người đàn ông như Đường Nghiệp cô
lại cảm thấy yếu lòng. Anh đứng giữa ranh giới mong manh, nhưng cũng là người
lương thiện, luôn quá quan tâm tới cảm nhận của người khác, về điểm này anh
giống Tiểu hòa thượng biết bao.
Thấy
Đường Nghiệp sắp vì lòng tự tôn mà bỏ cuộc, Cát Niên hạ quyết tâm gật đầu,
“Thôi được, tôi nhận lời anh, nhưng đây là lần cuối cùng. Bữa tối đặt ở đâu,
lúc mấy giờ?”
Đường
Nghiệp cười, thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên Cát Niên thấy vẻ vui mừng
của anh.
“Tôi
đến đón cô. Tối mai, tầng hai Tả Ngạn.”
.
Trong
phòng làm việc, Hàn Thuật rút tờ giấy A4 đã bị kẹt đến biến dạng khỏi chiếc máy
in, thầm rủa một câu rồi vo viên tờ giấy ném thẳng về phía sọt rác. Khoảng cách
chỉ tầm một mét mà ném cũng không trúng, viên giấy sượt qua mép sọt rơi xuống
đất. Hàn Thuật bất giác hét một tiếng: “Sặc!”
Đây là
câu cửa miệng của Chu Tiểu Bắc, Hàn Thuật luôn tự khoe khoang mình văn minh,
trước nay đều ra sức phê phán và miệt thị cách nói này, giờ lại học luôn đi đôi
với hành, may mà trong phòng làm việc riêng, không có ai xung quanh nghe thấy.
Anh nghĩ, mình mốc đến đáy rồi, ngay cái thùng rác cũng bắt nạt anh.
Hàn
Thuật nén ấm ức bước lại nhặt viên giấy, lần nữa trả lại nó về nơi đáng ra phải
ở, anh phủi phủi tay không hiểu cơn giận từ đâu bốc lên, anh giơ chân đạp cái
sọt giấy một đạp, “Mày mới biến thái.”
Sọt
giấy nhựa quay tròn đổ xuống, giấy tờ vứt đi cũng tung tóe ra sàn nhà. Hàn
Thuật lúc này mới vừa ý ngồi về vị trí của mình. Đánh gục kẻ địch, trong lòng
hỉ hả!
Đúng
lúc ấy, chiếc điện thoại vô duyên lại đổ chuông. Anh đưa tay nhấc ống nghe.
“A lô,
Hàn Thuật, Viện Kiểm sát Nhân Dân Thành Nam xin nghe, vị nào đấy ạ?” Dù chán
ngán thế nào, trong giờ làm việc, trước mặt người ngoài anh cũng không dám chậm
chạp.
Phía
bên kia đầu dây có tiếng con gái cười, “Hàn Thuật, anh bận đến mờ não rồi đấy
à? Không thấy là điện thoại nội tuyến sao?”
Hóa ra
là kiều nữ chủ nhiệm Văn phòng viện trưởng.
Hàn
Thuật hắng giọng, “Làm cái gì thế?”
“Em
nghe bọn tiểu Trương nói dạo này gọi anh đi chơi anh cũng không đi, vừa tan làm
đã chạy đâu mất. Còn nữa, sáng nay lúc em dùng loại nước hoa anh giới thiệu,
chào anh mà anh cũng không phát hiện ra, không chút phản ứng gì, chẳng giống
anh tí nào.”
“Đang
giờ làm việc đấy, tôi thấy mấy cô rảnh quá phát bệnh rồi.” Hàn Thuật lạnh nhạt
đáp.
Anh đã
quá thân quen với mấy người trẻ tuổi trong Viện, bình thường cũng trêu chọc
quen rồi. Đầu dây bên kia cười giễu cợt, “Hàn Thuật ơi là Hàn Thuật, nghe nói bạn
gái anh bỏ anh lại một mình đi tỉnh khác rồi, như thế thì có là gì, anh là ai
cơ chứ, anh là Hàn công tử! Nhớ năm đó, trước khi em kết hôn còn yêu anh, tuy
không đến vài hôm, nhưng lúc chia tay xem anh vui cứ như đại giải phóng không
bằng, chỉ còn thiếu hát Quốc tế ca. Đi, tan làm mọi người đi hát karaoke, anh
phải đến đấy.”
“Không
đi đâu.” Hàn Thuật nói giọng uể oải, “Bọn cô không có sở thích nào nhân sinh
một tí à? Suốt ngày chỉ biết hát karaoke, phí thời gian, không nói nữa, anh
đang bận đây.”
Viện
trưởng Thái vừa bước từ văn phòng ra đã thấy chủ nhiệm Văn phòng bà cầm điện
thoại cười nói: “Hàn Thuật dạo này làm sao ấy, cô có biết vửa rồi anh ấy nói gì
với cháu không? ‘Hát karaoke, phí thời gian’.” Tiểu Vương nhại đúng theo giọng
Hàn Thuật trước mặt viện trưởng Thái, “Anh ấy không phải vua karaoke của Viện
chúng ta sao?”
Viện
trưởng Thái cười lắc đầu, đi về phía phòng làm việc của Hàn Thuật.
Vừa
bước vào phòng, bà đã thấy Hàn Thuật khom người nhặt mấy tờ giấy vứt đi bỏ vào
sọt rác.
“Chao
ôi, xem trưởng phòng Hàn của chúng ta yêu lao động chưa kìa.” Viện trưởng Thái
cười ngụ ý bước lại ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh anh, đợi Hàn Thuật nhặt nốt
viên giấy cuối cùng, mặt mày ủ dột ngồi lại vào bàn làm việc.
Hàn
Thuật cười đau khổ lật qua tập hồ sơ trên bàn, “Mẹ đừng lấy con ra làm trò đùa
nữa, nếu không phải vì mẹ thì con có thành ra thế này không? Lúc đầu đáng ra
con không nên nhận hồ sơ vụ Vương Quốc Hoa, giờ thì tốt rồi, ông ta chẳng để
lại chút manh mối nhảy một phát thế là xong, bỏ lại một đống rối rắm này, mẹ
nói phải làm thế nào đây?”
Viện
trưởng Thái nghiêm sắc mặt lại: “Việc này con nên làm thế nào thì cứ làm như
thế!”
“Vương
Quốc Hoa nhắc đi nhắc lại bao lần trước mặt con rằng ông ta vô tội, nhưng dứt
khoát không đưa ra chút bằng chứng nào để con có thể chứng minh ông ta vô tội.”
Hàn Thuật lùa tay vào tóc, nhíu mày đau đầu.
“Con
không phải hôm nay mới đến làm án, kẻ tình nghi nào mà chẳng nói mình vô tội.
Hắn gánh không nổi nên đã tự sát rồi, vụ án cũng nên khép lại thôi.” Viện trưở