
ng
Thái dửng dưng nói.
Hàn
Thuật ngẩng đầu, “Ý mẹ là, ông ta chết rồi, tội danh cũng khép rồi, tất cả đều
do ông ta gánh hết?”
“Lẽ nào
hắn ta không có tội sao?”
“Không,
con luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, con đã kiểm tra sổ gửi tiết kiệm và
ghi chép chi tiêu cá nhân của Vương Quốc Hoa, nói thật ông ta là người sống rất
kẹt sỉ, ngoài khoản tiền lớn cho con trai ra nước ngoài học, hầu như đều không
có khoản tiêu nào quá lớn. Thành tích học tập của con trai ông ta rất tốt, sống
ở Canada cũng không tiêu xài xa xỉ, thủ tục xuất cảnh chắc chắn dùng không hết
số tiền lớn vậy. Trước khi ông ta chết một thời gian, mấy khoản thiếu hụt lần
lượt bị phanh phui bên Cục Xây dựng tổng cộng lại không dừng ở ba triệu bốn
trăm nghìn tệ như lúc đầu, mẹ nói khoản tiền lớn ấy thực sự là do ông ta lấy,
vậy ông ta cất nó ở đâu? Đến nay vẫn chưa phát hiện ra tung tích khoản tiền
tham ô ấy… Con người Vương Quốc Hoa hết sức bạc nhược, con không tin ông ta là
người có gan làm chuyện lớn, nếu không cũng không đến nỗi phải nhảy lầu chết.
Thế nhưng, đến nay con vẫn không biết căn nguyên vấn đề nằm ở đâu, chuyện này
chắc chắn không đơn giản như vậy…”
Viện
trưởng Thái cười nói: “Cái thằng bé này, gần đây chỉ vì chuyện này mà người đã
gầy mất bao nhiêu, đến mẹ con cũng xót xa còn khởi binh tìm ta hỏi tội rồi đấy,
bà ấy còn cứ tưởng xảy ra chuyện gì. Chuyện vụ án không cần gấp gáp, coi như
con có gấp chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố thì cũng nên nghĩ đến ở đây mẹ
nuôi đối với con không bạc phải không? Con nói thật xem, ngoài công việc ra còn
chuyện gì khác không?”
Hàn
Thuật quay đầu đi, “Còn chuyện gì khác được chứ, hai mẹ chỉ toàn lo lắng không
đâu.”
Việ
trưởng Thái cũng không truy hỏi thêm, “Hàn Thuật này, tối mai dùng cơm với mẹ,
thể diện bọn Tiểu Vương con không giữ, nhưng thể diện mẹ nuôi thì phải giữ chứ
đúng không?”
Hàn
Thuật cụt hứng xua tay, “Mấy việc xã giao đừng tìm con, việc riêng con cũng
không hứng.”
“Còn
nói là không sao, mới ngần này tuổi đầu mà cứ như ông già vậy!”
Hàn
Thuật nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra mẹ không hiểu lòng con, con đột nhiên cảm
thấy mình như chiếc sọt đựng giấy kia, cha không xót mẹ không thương, chẳng có
chút giá trị gì.”
Viện
trưởng Thái “hừ” một tiếng, “Toàn nói mấy lời không tốt đẹp. Nói nghiêm túc
đây, tối mai ra ngoài dùng cơm với mẹ, không phải chuyện công cũng không phải
chuyện tư, nửa công nửa tư, con hết nói rồi chứ.”
“Là
chuyện gì ạ?”
“Mẹ hẹn
thằng Nghiệp ăn cơm.”
“Ai? À…
cậu con riêng của chú, cả nhà mẹ ăn cơm, kéo theo con làm gì?” Hàn Thuật đương
nhiên không muốn đi.
“Chẹp,
con nghe mẹ nói hết đã. Thằng Nghiệp dạo này có bạn gái… Nó cũng chẳng khác gì
con, ngần ấy tuổi đầu mà vẫn chưa thèm ổn định. Mẹ giới thiệu ai nó cũng không
thèm để tâm, giờ thì tốt rồi, nghe nói đã tự tìm được một cô, tướng mạo cũng
không tồi, mẹ phải đi xem.”
“Thế
thì con càng không nên đi, con đi còn ra thể thống gì nữa chứ?” Hàn Thuật gõ gõ
chiếc cặp tài liệu nói đùa, “nhỡ con dâu tương lai của mẹ thích con thì làm
sao?”
“Nghiêm
chỉnh chút đi, quan hệ của mẹ với thằng Nghiệp không phải con không biết, dù gì
cũng không phải mẹ đẻ ra, thằng bé lại rất khách sáo, khách sáo tới mức mẹ cũng
thấy xa lạ. Nhưng bố thằng Nghiệp trước khi lâm chung đã dặn dò mẹ như vậy… Con
đi, mẹ cũng có thêm người nói chuyện.” Thấy sắc mặt mẹ nuôi âm u, Hàn Thuật
cũng không dám nói bừa nữa.
“Còn
nữa… mặt khác, vụ án Vương Quốc Hoa ít nhiều cũng có liên quan đến thằng
Nghiệp, mẹ muốn con gặp nó, ý mẹ không phải bảo con làm sai vì tình riêng… cứ
gặp nhau, ăn bữa cơm làm quen, đều là người trẻ cả, con sẽ thấy…”
Hàn
Thuật đã hiểu, lúc này, trên thực tế anh không nên có bất kỳ tiếp xúc cá nhân
nào với Đường Nghiệp, nhưng đây cũng là chuyện khiến mẹ nuôi rất khổ tâm. Tấm
lòng cha mẹ chỉ có trời mới thấu, tuy Đường Nghiệp không phải là đứa con viện
trưởng Thái rứt ruột đẻ ra.
Hàn
Thuật làm án trước sau đều quen đúng trình tự, không chỉ vì vấn đề đạo đức, nói
thực, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải lo mấy chuyện cơm áo, cũng chẳng thiếu
thốn thứ gì, không thể có chuyện vì chút lợi cỏn con mà mắc sai phạm. Nhưng tạm
thời trước mắt Đường Nghiệp vẫn không có liên quan trực tiếp đến vụ án, mẹ nuôi
đối với anh thế nào càng không cần nói, trái tim anh cũng không phải sắt đá.
Hàn Thuật đành thở dài một tiếng, “Vậy, con đành làm cái bóng đèn theo mẹ vậy.
Lúc nào và ở đâu ạ?”
“Mẹ qua
đón con, tối mai, tầng hai Tả Ngạn.”
Cát
Niên xuất hiện theo cách này sao có thể không thể khiến Viện trưởng Thái sợ
hãi, bà không nhìn thấu động cơ của Cát Niên, nhưng từ bộ dạng Hàn Thuật, bà có
thể đoán ra động cơ này sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ gì, hơn nữa còn liên lụy đến
cả Đường Nghiệp.
.
Trời
mùa đông tối rất nhanh, Hàn Thuật lái xe của Viện trưởng Thái vòng hai vòng
xung quanh Tả Ngạn, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe liền nhanh chóng
tấp ngay vào.
“Kỳ lạ,
bình thường chỗ để xe có hiếm lắm đâu, hôm nay là cái ngày gì không biết, không
phải mọi ng