
. Trí nhớ của cô hoàn toàn chính xác, căn hộ này đích
thực ở tầng 11. Hạ tấm rèm xuống, cô chỉ đành chọn bất động đứng nguyên tại vị
trí cũ.
“Hừm!”
Đường Nghiệp thở dài, tiếng chuông cửa không ngoài dự liệu bắt đầu vang lên,
anh vội vàng chạy ra mở cửa, bỏ lại Cát Niên đờ đẫn đứng tại chỗ, thậm chí
chẳng để lại một câu dặn dò, cô vốn không nên ở lại đây, nhưng trong hoàn cảnh
này, còn cách nào tốt hơn được nữa.
Sau
tiếng mở cửa rồi đóng cửa, Cát Niên nín thở, nghe thấy giọng Đường Nghiệp.
“Bà
cũng thật là, bà đến sao không báo trước để cháu còn qua đón.” Giọng Đường
Nghiệp tuy trách cứ, nhưng lúc này đã dịu dàng hơn hẳn.
“Giờ
vẫn còn chưa cần, đợi đến khi bà thật đi không nổi nữa rồi, cháu có lấy xe lăn
đẩy bà cũng không từ, hôm nay đưa cho cháu ít đồ, bố cháu đi rồi, nhà bên ấy
cháu cũng không thèm về nữa.” Đó là giọng một người phụ nữ lớn tuổi, hãy còn
mang chút âm điệu địa phương, “Không thích bà đến hả? Lẽ nào đúng như dì cháu
nói, chỗ này của cháu là thôn độc thân, chỉ cho phép mình cháu ở, người khác
đều không được qua lại? Bà nói với dì ấy à, bà không tin, cháu từ bé đã do bà
nuôi lớn.”
Cát
Niên không nghe thấy tiếng Đường Nghiệp trả lời, một lúc sau, anh mới nói: “Bà
ngồi xuống đi ạ, để cháu đi pha trà.”
Người
ngoài phòng khách hình như đã vào chỗ, Cát Niên đến thở cũng không dám thở lớn,
thu tay thu chân gọn vào một góc khuất tránh xa tầm nhìn từ phía cửa.
“Nghiệp,
vừa đổi bộ vỏ ghế mới à?” Bà lão đặt chiếc cốc xuống, lại hỏi.
“Không
phải do cháu đặt.”
“Không
phải cháu thì còn ai…” Bà nghi hoặc một hồi mới “ồ” lên một tiếng dài, “Bà hồ
đồ quá, còn có thể là ai chứ? Là cô gái lần trước dì cháu giới thiệu phải
không? Chung quy vẫn là người trẻ kỹ lưỡng, vải này nhã hơn hẳn.”
Dù
không nhìn thấy, Cát Niên vẫn có thể tưởng tưởng ra nét mặt rạng rỡ của bà lão
khi nói câu này. Dường như mọi bậc trưởng bối trên thế gian này không ai là không
muốn con cháu đã đến tuổi kết hôn sớm thành lập gia nghiệp, nếu như số phận rẽ
theo một ngã khác thì lúc này cô vẫn vui vẻ bên bố mẹ, có lẽ cũng sẽ có người
ngày ngày quan tâm càm ràm như vậy – cô lại tự trào nghĩ, nếu thật có một con
đường khác, cô vẫn không đến nỗi một thân một mình.
Đường
Nghiệp không phủ nhận, nghĩ lại có lẽ người con gái đó chính là cô gái đến tiệm
Cát Niên đặt hàng, Cát Niên lúc này dường như cũng có thể nhớ lại thêm vài tình
tiết hôm ấy, niềm vui tinh tế, mong manh của cô gái khi chọn vải, đích thực chỉ
những người đang đắm chìm trong tình yêu mới có được.
Giọng
Đường Nghiệp đều đều nghe không rõ cảm xúc, “Bà, cháu cũng đã nói với dì không
biết bao nhiêu lần rồi, một nam một nữ không phải chỉ vì môn đăng hộ đối mà bắt
buộc phải thành đôi. Cháu gặp cô gái đó thực ra cũng chỉ vì không muốn làm dì
mất hứng thôi, phụ ý tốt của dì, nhưng…”
Bà cắt
ngang câu của Đường Nghiệp: “Cháu lại muốn nói với bà chuyện cảm xúc của mấy
đứa trẻ nhà cháu à, tình yêu sét đánh à, mấy cái đó bà không hiểu, nhưng cô gái
đó bà gặp rồi, nhan sắc cũng khá, có văn hóa, lại lễ phép, người ta cũng có ý
với cháu. Nghiệp à, cháu đã ba mấy tuổi rồi, rốt cuộc muốn tìm thần tiên chốn
nào mới xem như vừa ý đây, bố cháu bằng tuổi cháu đã… thôi, không nói nữa, dì cháu
kêu bà khuyên cháu, nhưng bà có nói gì chắc cháu cũng bỏ ngoài tai… Nghiệp,
cháu đừng trách bà nhiều lời, nhưng dì cháu lo lắng như vậy cũng là vì nghe
được mấy tin đồn không ra gì, nói láo bên ngoài, cái gì mà đàn ông cặp đàn ông,
điều kiện càng tốt lại càng…”
“Tầm
bậy tầm bạ!” Giọng Đường Nghiệp trở nên cao vút, tiếp đó là tiếng ghế mây cọ
sát vào mặt sàn gỗ. Cát Niên cũng sợ thót tim, dù cô không phải kẻ ưa quản
chuyện người khác, nhưng vành tai vẫn bất giác dỏng lên.
“Bà, bà
cũng giống như dì ấy, toàn nghe mấy lời bóng gió, làm gì có chuyện ấy.” Đường
Nghiệp rõ ràng cũng hiểu mình thất thố, dù thế nào cũng không nên vô lễ trước
mặt người lớn, lần này giọng nói có vẻ dịu đi ít nhiều, “Cháu không thích cô
gái đó là vì chúa ghét nhất người khác can thiệp vào thói quen sống của cháu,
cháu đi chơi với cô ta mấy lần, nhưng cũng không thân thiết đến mức cô ta tự
coi chỗ cháu như địa bàn của mình, đặt đống ghế, đống gối này, đến hỏi cũng
không thèm hỏi cháu một tiếng.”
“Người
ta cũng là quan tâm đến cháu, Nghiệp à, con người sống trên đời phải có bầu có
bạn, cháu lại chỉ có một mình, bản thân cô quạnh, không nói, nhưng người khác…”
“Ai nói
cháu không có?” Câu này Đường Nghiệp nói rất nhanh, nói xong anh im lặng, dường
như hối hận về lời biện bạch trong lúc xúc động của mình. Cát Niên bất giác
nghĩ đến người đàn ông đeo kính tối hôm đó cứ đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn
theo chiếc xe Đường Nghiệp rời đi, ánh mắt phẫn nộ của anh ta đến bây giờ vẫn
còn khiến Cát Niên không ngăn nổi rùng mình.
“Tự
cháu tìm được đối tượng rồi?” Giọng bà lão trở nên vui vẻ, “Con bé làm gì? Nhà
ở đâu? Sao cháu không dắt đến cho bà với dì xem, làm hai người bọn ta suốt ngày
lo hão cho cháu!”
Đường
Nghiệp không trả lời ngay, anh đã quên mất một lời nói dối bắt b