
chúng ta nữa rồi, chúng ta
đi thôi!”
“Được!” Mã Văn Tài đương nhiên đáp ứng, dắt tay Diệp Quân Lan rời đi.
Bỏ lại Lương Sơn Bá và Tứ Cửu chật vật ngã trên mặt đất, nhìn mấy người rời đi nhưng lại vô lực ngăn cản.
“Tứ Cửu, chúng ta đi Chúc gia trang.” Lương Sơn Bá trầm tư, nhớ tới
lời của Chúc Anh Tề, trong mắt lần nữa dấy lên hi vọng, Anh Đài, chờ ta!
Mặt khác, Bạch Hằng chạy tới Mã phủ, không nhìn thấy công tử nhà mình, lại gặp được Mã Thống.
Bạch Hằng luôn nhìn Mã Thống không vừa mắt, một người giả trang mặt
liệt, một người vẻ mặt thật sự liệt, một người thường xuyên ở ngoài, một người quanh năm hầu hạ, song cố tình võ công của hai người lại tương
đương, cộng thêm việc đều sùng bái công tử nhà mình. Nên Bạch Hằng càng
chướng mắt Mã Thống, bình thường vừa gặp nhau liền đánh một trận.
Chẳng qua lần này không có biện pháp đánh nhau, Mã Thống liền đưa mật hàm ra, Bạch Hằng tức giận cầm lấy xem xét.
Hồi lâu, Bạch Hằng không thể tin xem lại lần nữa: “Cái gì, để ta và
ngươi cùng nhau thi hành nhiệm vụ lần này?” Công tử a công tử, người quá độc ác rồi!
Mã Thống lạnh lùng gật đầu, hắn cũng không muốn a, nhưng đây lại là mệnh lệnh của công tử.
“Được rồi! Vậy thì tiến hành đi!” Bạch Hằng cũng không phải người
không phân biệt được công tư, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của
nhiệm vụ lần này.
Mã Thống khẽ gật đầu, mỗi người phân phó xuống dưới, chia nhau hành động. Edit: Tiểu Kim Châu
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chúc Anh Tề mang Chúc Anh Đài về khách điếm mà hắn đang ở trong thành Hàng Châu, quyết định ngay hôm đó lên đường, không ngừng giục ngựa chạy về Chúc gia trang ở Thượng Ngu.
Sau khi Chúc Anh Đài tỉnh lại, đương nhiên là không muốn, Chúc Anh Tề không nói hai lời lập tức đánh ngất nàng, mang về nhà. Hắn không bao
giờ muốn nói chuyện dông dài với cô em gái không hiểu chuyện này nữa.
Hàng Châu lúc này đang nghiêm phong, vào không được mà ra cũng không được, Chúc Anh Tề rất khó xử, không biết làm sao cho phải.
Cũng may Mã Văn Tài tới giúp hắn một tay, Diệp Quân Lan cho đoàn
người cẩn thận kiểm tra thân thể Chúc Anh Tề, tất nhiên biết rõ bọn họ
không bị lây bệnh dịch, lại đưa phương thuốc, căn dặn Chúc Anh Tề phải
uống, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh, xong xuôi liền để bọn họ ra khỏi
thành.
Mấy ngày nay, bệnh dịch ở Hàng Châu cũng từ từ ổn định, Bạch Hằng và
Mã Thống mỗi ngày mỗi đêm đều bận rộn, kiên quyết khống chế bệnh dịch.
Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đợi ở Mã phủ, không ra ngoài, trung tâm
Hàng Châu không bị bệnh dịch lan tới, nên vẫn rất thái bình, trước mắt
bệnh dịch chủ yếu lan rộng ở phạm vi bên ngoài, thêm nữa do Bạch Hằng
cùng Mã Thống cố gắng, nên coi như đã khống chế được rồi.
Diệp Quân Lan cũng không phải người không có lòng trắn ẩn, nhưng nàng chỉ thích nghiên cứu y thuật, không phải đại phu, điều nàng có thể làm
chỉ là đưa cho Bạch Hằng và Mã Thống đơn thuốc trị liệu cùng cách phòng
chống, cách phát hiện, khống chế ra sao, sau đó để Mã Văn Tài phái người đi hỗ trợ.
Nàng luôn biết, mình thật ra là một người ích kỷ, chuyện quên mình vì người nàng không làm được, nàng bây giờ chỉ là cố gắng cứu người trong
khả năng mà thôi, ít nhất coi như góp một phần sức lực. Dù sao nàng cũng không quen những người đó, nàng càng không muốn làm cho người thân mình lo lắng.
Mã phủ, trong đình nghỉ mát.
“Ta nói này, tửu quỷ đại thúc, làm sao thúc cứ ở mãi chỗ này không
chịu đi?” Diệp Quân Lan buồn bực nhìn người nào đó đã ở Mã phủ mấy ngày
rồi mà còn không đi, hỏi.
Người nào đó liếc nhìn Diệp Quân Lan một cái, nhấp một ngụm rượu được lấy từ hầm rượu Mã phủ ra, hô to một tiếng rượu ngon, một lúc lâu mới
sau mở miệng nói: “Lan nha đầu, đây là muốn đuổi ta đi sao? Nơi này tốt
như vậy lại có rượu miễn phí nữa, ta làm sao bỏ đi được chứ?” Trên mặt
tỏ vẻ ‘Ta cũng không phải kẻ ngu, có tiện nghi sao lại không chiếm’, bộ
dạng cà lơ phất phơ.
Diệp Quân Lan thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép, oán hận nói: “Thúc không phải không khom lưng vì năm
đấu gạo sao? Hiện tại lại bởi vì vài hũ rượu liền khom lưng rồi?!”
“Ai ai, ta nói nha Lan nha đầu, khi đó là ta còn trẻ không hiểu
chuyện! Sớm biết tiền quan trọng như vậy, ta mới không ngu như thế đâu!” Vẻ mặt Đào Uyên Minh vô cùng đau đớn, như thể biết vậy chẳng làm, bên
trong có mấy phần thật mấy phần giả cũng chỉ có mình ông biết.
Không vì năm đấu gạo khom lưng, thế nhân chỉ thấy Đào Uyên Minh đột
nhiên rời đi, chưa từng có ai hiểu, lời nói này của ông có bao nhiêu
đắng chát. Nếu như không phải triều đình hủ bại, quan trường hắc ám, Đào Uyên Minh đường đường một đấng nam nhi làm sao có thể không muốn đền
đáp quốc gia chứ! Chẳng qua, cũng có thể do tính tình ông không hợp cũng không biết chừng, ít nhất hiện tại Đào Uyên Minh ông sống càng thêm
tiêu sái, càng thêm tự tại.
Diệp Quân Lan biết mình nói sai rồi, hậm hực cúi đầu không nói tiếng nào nữa.
Một đôi tay to đặt lên đầu nàng, vuốt vuốt tóc của nàng, Diệp Quân
Lan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Đào Uyên Minh, nghe thấy ông
an