
ủi: “Lan nha đầu, không cần lo lắng, ta hiện tại rất tốt.”
Cảm thấy tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu, Diệp Quân Lan không tự nhiên quay mặt đi, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ai, ai lo lắng chứ.”
Đào Uyên Minh hiếm khi thấy bộ dạng tiểu nữ nhi của nàng, cất giọng cười to, nha đầu này, khẩu thị tâm phi a!
Diệp Quân Lan quẫn bách đứng lên, cầm vò rượu trên bàn, chợt nhét vào trong ngực ông, cắn răng dậm chân: “Uống rượu của thúc đi, ta đi tìm Tu Nhân!”
Xoay người liền chạy ra khỏi đình nghỉ mát, Đào Uyên Minh nhìn vò rượu trong ngực, lại nhìn bóng lưng của người vừa đi, cười to.
Mã phủ, trong thư phòng.
“Công tử, phạm vi ảnh hưởng của bệnh dịch căn bản đã được khống chế
rồi, tất cả mọi người đã an bài đúng vị trí, xin công tử yên tâm!” Mã
Thống nhìn Mã Văn Tài đang ngồi nhàn nhã uống trà bẩm báo tình hình
nhiệm vụ.
Mã Văn Tài gật đầu, hắn luôn tin tưởng năng lực của Mã Thống và Bạch
Hằng, Mã Thống trước nay luôn cẩn thận, còn Bạch Hằng bình thường có lẽ
không đứng đắn nhưng lúc làm việc lại là người cực kì đáng tin cậy. Có
điều, Mã Văn Tài để chén trà trong tay xuống, nhìn Mã Thống, nhàn nhạt
hỏi: “Bạch Hằng đâu?”
Mã Thống dừng một chút, mới trả lời: “Bẩm công tử, Bạch Hằng còn đang hỗ trợ.” Hiển nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
“A?” Mã Văn Tài cười như không cười nhíu mày, lơ đãng nói: “Ta thế mà không biết Bạch Hằng từ lúc nào đã biến thành người siêng năng như vậy
rồi!” Đừng cho là ta không biết tiểu tử kia đang làm trò gì!
Bạch Hằng, ta không giúp được ngươi rồi, tự cầu nhiều phúc đi! Mã
Thống âm thầm thở dài, sắc mặt lạnh lùng trả lời: “Bạch Hằng mấy ngày
nay vẫn đi theo Vương Lan cô nương, hỗ trợ trị liệu.”
“Cái gì, Bạch Hằng với Vương Lan?!” Diệp Quân Lan vừa đi vào thư
phòng, chợt nghe Mã Thống nói vậy, liền cả kinh, chậc chậc, tiểu tử này
giỏi lắm, nhanh như vậy đã có quan hệ với Vương Lan rồi!
“Lan nhi, muội có việc?” Mã Văn Tài thấy Diệp Quân Lan đi vào, phất
phất tay, để Mã Thống ra ngoài, vội vàng nói sang chuyện khác, tránh cho lòng hiếu kỳ của nàng đột nhiên nổi lên.
“Nga, không có chuyện gì. Chẳng qua là chuyện của Bát ca đã giải
quyết xong, muội cũng nên về nhà. Đại ca đưa thư tới thúc dục. Đúng rồi, đây là thư đại ca đưa cho huynh.” Diệp Quân Lan biết hắn không muốn nói đến chuyện của Bạch Hằng, nên thuận theo trả lời, tiện tay đưa thư của
đại ca nhà mình cho Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài nghe Diệp Quân Lan nói, sửng sốt, nhận lấy thư của Diệp Quân Mạc mở ra xem, vừa nhìn, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Diệp Quân Lan thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục, liền hỏi: “Làm sao vậy? Đại ca nói gì sao?”
Mã Văn Tài gấp thư lại, cầm trong tay, nhìn Diệp Quân Lan khẽ mỉm
cười: “Không có gì, đại ca bảo ta mau sớm giải quyết sự tình ở Hàng
Châu, sau đó. . . . . .” Vẻ mặt cực kỳ mập mờ nhìn Diệp Quân Lan, cười
đến nhộn nhạo.
Diệp Quân lan sửng sốt, kịp phản ứng, mặt đỏ tới mang tai, nghiến
răng nghiến lợi nói: “Đại ca chết tiệt, xem muội trở về có hay chỉnh
chết huynh hay không.”
“Lan nhi, đại ca cũng là vì tốt cho chúng ta, chẳng lẽ muội không
muốn?” Mã Văn Tài đứng lên, kéo Diệp Quân Lan lại, hơi chút dùng sức ôm
nàng vào trong ngực, đầu kề lên cổ nàng, hô hấp ấm áp, giọng nói ôn nhu: “Lan nhi, gả cho ta đi.”
Diệp Quân Lan ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, khuôn mặt
ngày thường luôn lạnh lùng cuồng ngạo song giờ phút này lại chứa đựng vẻ ôn nhu cùng mong chờ, còn có một chút bất an, giống như đứa nhỏ vừa
thấy được hi vọng lại sợ mất đi.
Diệp Quân Lan cười một tiếng, nói: “Được!”
Một nụ hôn rơi xuống môi nàng, như chuồn chuồn lướt nước, nàng không
khỏi nhắm nghiền hai mắt, từng chút cảm thụ, nội tâm tràn đầy nhu tình
ấm áp.
Ngày hôm sau, Mã Văn Tài kêu Mã Thống đưa Diệp Quân Lan trở về Thượng Ngu, bản thân ở lại Hàng Châu xử lý những việc còn lại.
“Mã tiểu tử, ngươi làm sao lại để Lan nha đầu trở về?” Đào Uyên Minh
thản nhiên ngồi trên ghế trong thư phòng, hiếm khi không uống rượu,
giống như nghĩ đến chuyện gì hỏi.
“Phụ thân ta, thúc hiểu được bao nhiêu?” Mã Văn Tài không trả lời, hỏi ngược lại một vấn đề không giải thích được.
“Phụ thân ngươi sắp trở về rồi?” Đào Uyên Minh nhất thời kinh ngạc,
nghĩ nghĩ, thoải mái cười một tiếng, đứng dậy: “Xem ra ta cũng phải trở
về rồi, thật luyến tiếc rượu ngon ở nhà ngươi a!” Lắc lắc đầu, đi về
phía cửa.
Mã Văn Tài đưa mắt nhìn Đào Uyên Minh rời đi, thu hồi ánh mắt, khóe
miệng cong lên một nụ cười lạnh, tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng, đặt trên bàn chính là thư của Diệp Quân Mạc đưa đến.
Trên đó viết: Tu Nhân, phụ thân đệ mấy ngày tới sẽ về Hàng Châu. Đệ định làm thế nào? Edit: Tiểu Kim Châu
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mã thái thú nếu về Hàng Châu, đương nhiên cũng sẽ mang theo tiểu thiếp mới nạp gần đây, Ngọc Vô Hạ.
Cũng không biết Ngọc Vô Hạ sử dụng bùa chú gì với Mã thái thú, lại
khiến ông ta hết lần này đến lần khác sủng ái ả, muốn cái gì có cái đó,
chỉ vì chiếm được nụ cười của mỹ nhân.
Nếu như nói Mã Thái Thú cũng là một nam nhân si tình thì cũng thôi,
nhưng trước giờ Mã thái thú vẫn luôn là một người vô tì