
, là luật sư”. Sau đó lễ phép đưa tay ra.
Sau một hồi im lặng… dài đằng đẵng như một thế kỷ. Cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã điều chỉnh được tâm trạng, trước ánh mắt sắc nhọn như
lưỡi dao giết người của Tiêu Tinh, anh từ từ đưa tay ra, vờ làm ra vẻ
bình tĩnh, bắt tay Kỳ Quyên.
“Cô Kỳ, thì ra là cô… rất hân hạnh”.
Nhắc đến Kỳ Quyên, đột nhiên trong đầu Thẩm Quân Tắc hiện lên một hồi ức không mấy tốt đẹp.
Cách đó không lâu, anh vừa mới về nước thì công ty con của
Thẩm Thị ở bên ấy cũng vừa thành lập, phải chịu sự “đàn áp” của những
công ty trong ngành là điều rất bình thường.
Nhưng dù sao thì Thẩm Quân Tắc cũng là người có thực lực,
danh hiệu tuổi trẻ tài cao không phải là hư danh. Thế lực lớn mạnh nhà
họ Thẩm cũng không phải là khoe khoang. Tuy là công ty mới thành lập
nhưng dưới sự lãnh đạo của anh, tốc độ phát triển rất đáng ngạc nhiên.
Sự phát triển nhanh chóng như vậy dĩ nhiên sẽ làm bùng phát dịch bệnh
“đau mắt hột” của những kẻ thành lập sau nhưng phát triển chậm hơn anh.
Trong một vụ đấu thầu, Thẩm Quân Tắc nhất thời sơ ý, rơi vào cái bẫy mà kẻ khác đã dày công sắp đặt.
Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, Thẩm Quân Tắc bắt đầu bình tĩnh tìm một luật sư ưu tú.
Văn phòng luật sư nổi tiếng nhất ở đó tên là “Thời Đại”. Luật sư nổi tiếng nhất của Thời Đại là Tiêu Phàm. Thẩm Quân Tắc vô cùng tự
tin, ra giá rất cao, muốn mời Tiêu Phàm nhận vụ án này. Lúc ấy anh vẫn
chưa biết ông nội của mình và ông Tiêu là anh em kết nghĩa, chỉ biết nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu có chút qua lại. Vì thế anh rất tự tin với việc
mời Tiêu Phàm ra tay.
Nào ngờ, rất lâu sau khi gửi thông báo mới nhận được câu trả lời của đại luật sư họ Tiêu. Anh ta nói anh ta rất bận, nếu muốn gặp
thì phải hẹn trước.
Thẩm Quân Tắc nghĩ, luật sư nổi tiếng, làm mình làm mẩy cũng
là chuyện thường tình. Thế nên anh khiêm tốn trả lời, thôi được, vậy thì chúng ta hẹn thời gian gặp mặt.
Đợi khoảng một tuần, cuối cùng đã hẹn được thời gian. Thẩm
Quân Tắc đích thân chạy đến văn phòng luật sư Thời Đại tìm Tiêu Phàm.
Kết quả sau khi nghe xong tình hình sơ qua mà anh kể, Tiêu Phàm bình
thản nói:“Thế này nhé, tôi phải đi công tác một tuần. Vụ án này tạm thời để Kỳ Quyên xử lý”.
Thẩm Quân Tắc vốn đã rất không vừa ý với chuyện phải xếp hàng chờ hẹn, bây giờ anh ta lại nói để người khác xử lý, vì thế càng thấy
không yên tâm. Danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký của anh thu thập
được không hề có người tên là “Kỳ Quyên”… Có lẽ là trợ lý chạy việc lặt
vặt cho Tiêu Phàm?
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được tò mò hỏi:“Xin hỏi Kỳ Quyên là?”.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói:“Kỳ Quyên học dưới tôi mấy khóa, hiện nay đang thực tập ở đây. Cô ấy đã nhận được giấy chứng nhận luật sư
rồi”.
Thực tập?
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút khó
coi. Luật sư nổi tiếng thường rất bận rộn, dĩ nhiên là anh hiểu điều đó. Nhưng anh có thành ý như vậy mà đối phương lại cử một sinh viên thực
tập xử lý? Điều này chẳng phải là ngang nhiên coi thường anh, tỏ thái độ không coi vụ án của anh ra gì sao?
Thẩm Quân Tắc cau mày, giọng nói không mấy vui vẻ:“Xin lỗi
luật sư Tiêu, dù sao thì trình độ của sinh viên thực tập cũng có hạn, để sinh viên thực tập theo vụ án này tôi không yên tâm. Cô Kỳ ấy…”.
Kỳ gì nhỉ? Thẩm Quân Tắc cau mày, “Cái cô… luật sư Kỳ, tuy đã có chứng chỉ luật sư, có điều tôi nghĩ chắc chắn là cô ấy không có đủ
kinh nghiệm, vẫn cần phải luyện tập thêm vài năm nữa”.
Cô gái ngồi bên cạnh sắp xếp tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Ánh mắt ấy có sức sát thương rất lớn, khiến Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh buốt.
“Đừng lo, Kỳ Quyên rất có tài, xử lý những công việc cần
thiết hoàn toàn không có vấn đề gì”. Tiêu Phàm giải thích, “Cô ấy là
người mà tôi rất tin tưởng, tốt nghiệp học viện T, hơn nữa những vụ án
tranh chấp kinh tế là sở trường của cô ấy”.
Mặc dù Tiêu Phàm nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất không vui.
Điều này giống như ai làm phẫu thuật cũng hy vọng người mổ
chính là giáo sư chuyên khoa, anh mời luật sư rõ ràng là đánh vào danh
tiếng của Tiêu Phàm, ai lại ngốc đến mức bỏ tiền cho sinh viên thực tập
thử sức?
Hơn nữa, làm gì có chuyện đưa vào phòng phẫu thuật rồi mới
nói, xin lỗi giáo sư sắp đi công tác, tìm bác sĩ thực tập đến mổ cho
anh…
Thẩm Quân Tắc không kìm được nói:“Tôi vẫn hy vọng luật sư
Tiêu có thể đích thân đứng ra”. Ngừng một lát, anh lại nghiêm túc nói
tiếp, “Vụ kiện này nhất định phải thắng, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sự cố nào”.
Tiêu Phàm nhìn anh rồi bình tĩnh nói:“Xin lỗi, tôi không thể
đảm bảo có thể giúp anh thắng được vụ kiện này. Nếu anh muốn chắc chắn
một trăm phần trăm, vậy thì mời anh… tìm người khác”.
Thế này là thế nào!
Đến tận khi bước ra khỏi Thời Đại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất mơ hồ.
Về sau anh mới biết, quả thực vụ án ấy rất vô vị, Tiêu Phàm
không muốn nhận. Ngay cả Kỳ Quyên sau khi nhìn thấy mức thù lao mà anh
trả mới miễn cưỡng nhận lời.
Anh vừa bước ra khỏi cửa