
nhiều. Huống hồ bây giờ cô đang tức giận. Haizz, đành vậy, dù sao thì hình tượng của anh đã biến thành cặn bã, cũng không bận tâm sẽ cặn bã như thế nào.
“Về chuyện này tôi rất xin lỗi, sau này… tôi sẽ từ từ giải
thích với cô”. Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, chuyển chủ đề nói chuyện,
bình tĩnh nói:“Quan trọng là vấn đề mà bây giờ chúng ta phải đối mặt”.
“Bây giờ?”.
“Chuyện kết hôn, cô định thế nào?”.
Thẩm Quân Tắc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tiêu Tinh
không biết trút giận đi đâu, chỉ có thể gườm gườm nhìn anh. Nào ngờ, ánh mắt sắc bén như giết người ấy chiếu vào người anh chẳng khác nào đá
chìm đáy biển. Kẻ lúc đầu đóng giả Thẩm Quân Tắc đã là gì, người trước
mặt mới là kẻ mặt dày không lộ bản chất!
Tiêu Tinh kìm nén không gầm lên, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, “Làm thế nào? Anh còn mặt mũi để hỏi tôi? Bây giờ tôi hiểu
rồi, ông cụ mà tôi cùng anh đi gặp ngày hôm ấy chính là ông Thẩm. Chả
trách ông gọi điện thoại cho bố mẹ tôi nói là chúng ta đang yêu nhau say đắm”. Tiêu Tinh ngừng lại, lườm anh ta và nói, “Thẩm Quân Tắc, tự anh
ném đá vào chân mình là được rồi, sao lại ném vào chân tôi?”.
Thẩm Quân Tắc khẽ thở dài trong lòng.
Anh cũng không muốn, đáng tiếc là hòn đá quá lớn, phạm vi cũng quá rộng, bỗng chốc ném vào cả hai người.
“Tôi nói thẳng nhé, tình hình trước mắt kết hôn là tốt nhất,
cũng là cách duy nhất”. Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Chúng ta kết hôn,
một là hai nhà có thể yên tâm, hai là giới truyền thông có thể ngậm
miệng, ba là về phía bố cô, tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận giúp
đỡ”.
Tiêu Tinh sững người, cau mày nói:“Liên quan gì đến bố tôi?”.
“Có lẽ cô vẫn chưa biết, việc quay vòng vốn của tập đoàn Đông Thành có vấn đề. Mấy ngày hôm nay đang bị đòi nợ”. Đây là sơ hở mà anh
phải điều tra suốt mấy ngày mới tìm ra. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng,
nghiêm túc nói, “Tôi có cách giúp bố cô vượt qua thời điểm khó khăn
này”.
“Điều kiện là tôi lấy anh?”. Tiêu Tinh lạnh lùng hỏi.
Thẩm Quân Tắc gật đầu rất dứt khoát:“Đúng”.
Đột nhiên Tiêu Tinh có cảm giác sống lưng lạnh buốt.
Có lẽ cô chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông trước mặt.
Trong ấn tượng của cô, Jesen là một người trầm tính, ít nói, lạnh lùng
cao ngạo nhưng rất phong độ, nhiệt tình, dịu dàng. Anh chủ động giúp
mình xách chiếc vali nặng, kiên nhẫn trả lời những vấn đề rất đơn giản,
giúp mình đi mua sạc pin không chút do dự… Những việc vặt vãnh ấy khiến
Tiêu Tinh cô đơn nơi đất khách cảm thấy vô cùng xúc động và ấm áp.
Từ trước đến nay, cô đều coi chuyện “gặp Jesen ở New York” là may mắn duy nhất trong cuộc đời xui xẻo của mình.
Nhưng nếu tất cả đều được tạo ra với điều kiện của Thẩm Quân
Tắc… Vậy thì tất cả sự dịu dàng giả tạo đều biến thành mưu kế đã được
tính sẵn. Tất cả sự giúp đỡ nhiệt tình đều biến thành giả nhân giả
nghĩa. Con người này thật đáng sợ! Gặp anh ta không phải là may mắn duy
nhất trong cuộc đời xui xẻo của cô mà là căn nguyên của mọi nỗi xui xẻo.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh không kìm được rùng mình. Loại “chíp
hôi” như cô mà đấu với Thẩm Quân Tắc thì chẳng khác nào trứng chọi với
đá. Nhưng dính dáng đến lợi ích gia đình lại là điều mà cô không muốn
thấy nhất.
“Có phải là anh đã sớm lên kế hoạch rồi không?”. Tiêu Tinh
không kìm được hỏi, “Tôi nói cho anh biết, tuy sức khỏe của bố tôi không tốt lắm nhưng không dễ dàng bị anh đưa vào tròng như thế đâu”. Tiêu
Tinh nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Anh đừng có mà thừa nước đục thả
câu”.
“… Cô nghĩ nhiều rồi”. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc. Quả
thực đầu óc của cô nàng này rất trừu tượng, có thể liên tưởng đến chuyện “lợi dụng cô con gái duy nhất để leo lên, chiếm đoạt tài sản của bố
vợ”, thật là tiên tiến. Tiêu Tinh liếc nhìn anh, “Vậy mục đích của anh
là?”.
“Tôi không có hứng thú với tài sản của nhà họ Tiêu. Đây chỉ
là điều kiện kết hôn với cô. Dĩ nhiên cô có thể đưa ra điều kiện khác,
chỉ cần tôi có thể làm được”.
“Chỉ cần anh làm được thì nhất định anh sẽ đồng ý?”. Tiêu Tinh hỏi. “Dĩ nhiên?”.
“Bất cứ điều kiện nào?”.
“Không sai”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên nhếch mép cười:“Lời nói gió bay, chúng ta phải lập chứng từ trước đã”.
Nói rồi cô lấy trong túi xách một tờ giấy rồi cầm bút viết.
“…”. Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói.
“Thỏa thuận: Nếu Tiêu Tinh đồng ý kết hôn với Thẩm Quân Tắc,
vậy thì sau khi kết hôn, Thẩm Quân Tắc phải đồng ý với tất cả mọi điều
kiện mà Tiêu Tinh đưa ra. Coi đây là chứng cứ”.
Tiêu Tinh vừa viết vừa đọc, sau đó bình tĩnh đưa cho anh một chiếc bút, “Nào, ký đi”.
Thẩm Quân Tắc lấy chiếc bút trên tay cô, bàn tay khẽ khựng lại.
Sao ngay cả giấy bút mà cô ta cũng chuẩn bị rồi? Lại còn là loại giấy viết hợp đồng và bút ký tên màu đen nữa?
Thấy Tiêu Tinh đang mỉm cười nhìn mình, Thẩm Quân Tắc đành phải ký tên của mình lên đó.
Tiêu Tinh lấy lại tờ giấy, mỉm cười và nói:“Cứ vậy đi, đề
nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, có gì sẽ trả lời anh sau. Dù sao thì hôm
nay cũng không hát karaoke được rồi. Tôi và Kỳ Quyên về trước đây. Hai
người cứ tự nhiên”.
Nói r