
thì đã bị Kỳ Quyên mắng cho té tát mặt mày.
“Vụ án quèn mà cũng đòi cần nhiều người quan tâm như thế, anh ta tưởng anh ta là Thiên Hoàng chắc!”.
Vì Kỳ Quyên quá tức giận, nói quá to nên câu nói này nhanh
chóng lan truyền trong giới luật sư. Vụ án nhỏ bé này cũng gây được sự
chú ý với rất nhiều luật sư nổi tiếng… dĩ nhiên là quan tâm theo kiểu
coi đó là trò cười.
Mặc dù cuối cùng cũng thắng kiện nhưng lại là gặp riêng dàn
xếp, hết sức đơn giản. Thì ra đối phương không lớn mạnh đến mức muốn hãm hại anh, chỉ muốn gây phiền phức cho anh, nhân tiện kiếm chút tiền mà
thôi.
Cũng vì thế mà Thẩm Quân Tắc trở thành đối tượng bàn tán của giới luật sư.
“Một người mù pháp luật đáng yêu!”, “Người đàn ông rất cá
tính”, “Lại còn mang vụ án quèn như chơi đồ hàng đến Thời Đại thách thức Tiêu Phàm, thách thức Tiêu Phàm còn chưa đủ, lại còn nói Kỳ Quyên không có trình độ trước mặt cô ấy”, “Rất đáng khâm phục dũng khí ấy, cần phải bồi dưỡng IQ…”.
Bây giờ nhớ lại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy toát mồ hôi hột. Thì
ra cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, nhìn anh với ánh mắt đằng đằng sát
khí lúc ấy chính là Kỳ Quyên, tuy mới vào nghề nhưng đã có chút danh
tiếng, là nữ hoàng cay nghiệt nổi tiếng trong giới luật sư.
Sở dĩ danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký đưa cho anh
không có cô ta là vì thư ký đầu óc có vấn đề chỉ chọn “luật sư nam” nổi
tiếng trong vùng.
Hiệu ứng của vụ án ấy quả thực quá lớn, bỗng chốc anh trở thành người đắc tội với người nhà của Tiêu Tinh.
Anh họ Tiêu Phàm của Tiêu Tinh thấy anh chướng mắt, chị em tốt của Tiêu Tinh là Kỳ Quyên coi anh là “cái gai trong mắt”.
Lúc này, nhìn thấy Kỳ Quyên trước mặt đang nở nụ cười, Thẩm Quân Tắc chỉ thấy năm nay mình đã gặp vận hạn.
Lúc đầu anh nhờ Tạ Ý chơi trò diễn xuất, kết quả Tạ Ý là bạn
thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, cùng Tiêu Tinh ôn lại chuyện cũ trước
mặt anh. Lần này, Tiêu Tinh nhờ Kỳ Quyên diễn kịch, kết quả Kỳ Quyên lại chính là oan gia có chút hiềm khích với anh.
Từ khi gặp Tiêu Tinh đến nay, anh bước một bước là rơi xuống
một cái hố, bò lên tiếp tục tiến về phía trước, vẫn chưa kịp thở thì lại rơi xuống một cái hố khác. Lần này thì càng khoa trương hơn, dưới hố
còn có gai nhọn.
Thẩm Quân Tắc và Kỳ Quyên bắt tay xong, ngoảnh đầu lại thì
thấy sắc mặt của Tiêu Tinh không được dễ coi cho lắm. Cô ấy đang gườm
gườm nhìn mình với ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha, nghiến răng không
nói một câu nào.
Không bùng phát trong im lặng thì sẽ diệt vong trong lặng im, Tiêu Tinh không thể diệt vong, chắc chắn là sắp xù lông…
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, miễn cưỡng muốn mở miệng nhưng nhìn
thấy Tiêu Tinh lạnh lùng lườm mình một cái rồi quay người bước đi, dường như không thèm để ý đến mình.
Ánh mắt coi thường ấy khiến Thẩm Quân Tắc thấy rất khó chịu.
Sợ rằng Tiêu Tinh nhất thời kích động làm việc động trời gì đó, Thẩm Quân Tắc vội vàng mở cửa chạy ra xem tình hình.
Tiêu Tinh ngoảnh đầu, đang định đi về phía cuối hành lang thì Thẩm Quân Tắc kéo cô lại. Thấy phòng bên cạnh mở cửa, hình như bên
trong không có người, Thẩm Quân Tắc quyết định kéo Tiêu Tinh vào phòng,
tiện tay khóa trái cửa, nghiêm túc nói:“Tiêu Tinh, chúng ta nên nói
chuyện với nhau”.
Tiêu Tinh phẫn nộ hất tay anh ra, vì quá tức giận nên giọng
nói có chút run rẩy:“Nói cái gì? Nói quá trình anh bỡn cợt tôi? Hay là
muốn chia sẻ với tôi tâm đắc sau khi diễn trò?”. Tiêu Tinh ngẩng đầu
nhìn anh, cười khẩy và nói, “Anh đúng là có bản lĩnh, từ lúc tôi xuống
máy bay đã bắt đầu bày mưu. Tôi thật không ngờ anh mới là Thẩm Quân
Tắc!”.
Giọng nói với mức Decibel quá cao sắp làm rung chuyển nóc nhà.
Thẩm Quân Tắc lau mồ hôi trong lòng bàn tay, mặc dù đã chuẩn
bị tâm lý nhưng lúc phải đối mặt với sự phẫn nộ của Tiêu Tinh, anh vẫn
thấy tim đập thình thịch khó có thể khống chế được.
“Thế mà tôi vẫn còn tin tưởng anh như thế, thậm chí còn coi
anh là người bạn duy nhất của mình ở New York. Từ trước tới giờ anh đều
lừa tôi! Lừa tôi!”.
“Cái này…”.
“Thẩm Quân Tắc, thấy tôi suốt ngày giống như con ngốc hết lời cảm ơn anh, có phải là anh đắc ý lắm, đúng không? Trong mắt anh tôi
ngốc lắm sao?”. Tiêu Tinh ngừng một lát, cao giọng nói, “Trong mắt tôi,
anh không bằng thằng ngốc!”.
Tiêu Tinh nói rồi im lặng, gườm gườm nhìn Thẩm Quân Tắc.
Thẩm Quân Tắc bị cô mắng cho té tát mặt mày, toàn thân sững
lại. Anh thấy tóc mình sắp bị Tiêu Tinh mắng cho đến nỗi dựng đứng cả
lên. Cuối cùng anh đã cảm nhận được cảm giác sợ hãi như “có luồng điện
trên đầu” mà em trai đã nói mấy hôm trước.
Không biết vì sao, nhìn ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường của Tiêu Tinh khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu như bị gai đâm.
Bây giờ giải thích thì có tác dụng gì không? Chắc chắn cô ấy
sẽ thấy mình bỉ ổi hơn. Thú thực, anh cũng không giải thích được một
cách rõ ràng hàng loạt những sự việc trùng hợp xảy ra lúc đầu là như thế nào, càng không thể lấy cớ là vì “muốn tránh ông nội gán ghép nên mới
đưa cô đến khách sạn”.
Trong mắt cô, có lẽ giải thích chính là giấu giếm. Càng nói
nhiều thì càng sai