
nước ngoài sống từ rất lâu rồi
nhưng hôn lễ vẫn theo truyền thống Trung Quốc. Ngày diễn ra hôn lễ bày
tiệc rượu, cô dâu và chú rể phải đi mời rượu từng bàn một, vừa làm quen
với bạn bè thân thiết hai bên, nhân tiện nhận phong bao.
Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến bàn đầu tiên, cũng là bàn ở
hàng ghế đầu, toàn người nhà họ Thẩm. Nhìn thấy Tiêu Tinh mặc bộ váy
lộng lẫy đến mời rượu, ông Thẩm vui đến nỗi cười không ngớt.
“Ông nội, cháu mời ông uống rượu”. Tiêu Tinh cung kính bưng khay đến trước mặt ông Thẩm.
Ông Thẩm lấy một ly rượu uống cạn, vuốt râu, cười tít mắt và
nói: “Cuối cùng Tiêu Tinh cũng được gả vào nhà họ Thẩm rồi, tốt quá. Ông chúc hai cháu sống đến đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử. Tốt nhất là
sinh hai đứa, một trai một gái. Con trai giống Quân Tắc, con gái giống
cháu, thế là hoàn mỹ nhất”. Nói rồi ông đưa một phong bao rất to cho
Tiêu Tinh.
“… Cháu cảm ơn ông”. Tiêu Tinh nhận phong bao, mỉm cười ngượng ngùng. Con trai con gái, suy nghĩ của ông đúng là hơi xa quá.
Đối với Tiêu Tinh, bố mẹ của Thẩm Quân Tắc rất xa lạ. Cô chỉ
gặp họ một lần, bây giờ phải thay đổi cách xưng hô nên thấy rất không
quen. Trước ánh mắt của mọi người, cô phải đấu tranh tư tưởng rất lâu,
cuối cùng mới bật thành tiếng: “Bố, mẹ…”.
Mẹ Quân Tắc cầm ly rượu, mỉm cười, “Bắt đầu từ hôm nay, hai
con là vợ chồng rồi, phải biết thông cảm cho nhau. Quân Tắc, con phải
đối xử thật tốt với Tiêu Tinh, đừng để nó phải chịu ấm ức”.
“Con biết rồi”, Thẩm Quân Tắc khẽ nói.
Bố Quân Tắc không dặn dò nhiều, chỉ mỉm cười và nói: “Chúc hai con hạnh phúc”.
Tất cả những người khác, bác trai bác gái, cô cậu, chú thím,
anh chị em họ… toàn những người chưa một lần gặp mặt. Thẩm Quân Tắc giới thiệu từng người với Tiêu Tinh. Tiêu Tinh lần lượt mời rượu từng người
một. Mời xong ba bàn nhà họ Thẩm, Tiêu Tinh chỉ muốn nằm xuống thở.
Mệt chết đi được.
Không ai nói với cô kết hôn lại khổ sở như thế này. Họ hàng
nhà họ thật đông, bảy bà cô tám bà dì cũng thật phức tạp. Tiêu Tinh có
cảm giác mình giống như một con côn trùng sa vào mạng nhện, còn nhà họ
Thẩm chính là mạng nhện khổng lồ ấy. Thẩm Quân Tắc là nhện chúa ôm cây
đợi thỏ… Thôi, không liên tưởng nữa, càng nghĩ càng thấy tức.
Sau đó đến bàn nhà họ Tiêu. So với cái mạng nhện gia đình
đáng sợ nhà họ Thẩm, vì họ hàng thân thích nhà Tiêu Tinh đều ở trong
nước, những người có thể tham dự hôn lễ không nhiều. Bố, mẹ, anh họ, còn có chị họ Vu Giai. Mấy hôm trước nghe nói chị Vu Giai đã ra viện, vì cả hai đều bận nên chưa có cơ hội gặp mặt, chỉ gọi điện thoại chúc mừng
mấy lần. Hôm nay chị cũng đến tham dự, lại còn bế con gái mới sinh đi
cùng.
Không ngờ Tiêu Phàm cũng đến tham dự hôn lễ. Nhớ lại cảnh
tượng hôn Thẩm Quân Tắc lúc nãy bị họ nhìn thấy, Tiêu Tinh bỗng cảm thấy khó xử.
“Anh sang lúc nào vậy? Sao không gọi điện thoại?”.
“Tối qua mới sang, muộn quá, đoán là em ngủ rồi nên không gọi điện cho em. Quân Tắc ra sân bay đón anh”. Giọng nói của Tiêu Phàm rất
lạnh lùng, có điều Tiêu Tinh biết phong cách nói chuyện của anh là vậy
nên cũng không để ý. Có điều chuyện Thẩm Quân Tắc đi đón anh họ khiến cô có chút bất ngờ, không kìm được ngoảnh đầu nhìn anh. Nét mặt của Thẩm
Quân Tắc rất thản nhiên, thái độ cao ngạo, ra vẻ “chỉ là chuyện nhỏ, em
không cần khen anh”.
Dĩ nhiên Tiêu Tinh không hề định khen anh.
So với việc Tiêu Tinh phải đấu tranh tư tưởng khi gọi bố mẹ
“chồng”, Thẩm Quân Tắc rất bình tĩnh, mời rượu bố mẹ Tiêu Tinh, gọi bố
mẹ rất thuận miệng. Tiêu Tinh thầm nghĩ, với người mặt dày, quả nhiên
không gì có thể so sánh…
Bố có vẻ rất thích Thẩm Quân Tắc. Ánh mắt bố nhìn anh ta cứ
như nhìn con trai của mình vậy. Tiêu Tinh là con gái đứng một bên, giống như con của mẹ kế, “Tiêu Tinh còn ít tuổi, nhiều lúc suy nghĩ không
chín chắn, Quân Tắc, sau này còn phải chỉ bảo nó”.
“Vâng”, Thẩm Quân Tắc cười rất phong độ.
Mẹ cũng rất thích anh ta, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng cũng trở
nên dịu dàng khi nhận ly rượu của Thẩm Quân Tắc, “Thói quen sinh hoạt
của Tiêu Tinh rất tệ, sau này còn phải nhường nhịn nó”.
Thẩm Quân Tắc gật đầu, “Dĩ nhiên rồi ạ”.
Tiêu Tinh muốn khóc mà không có nước mắt, con mới là con gái
hai người mà. Bố mẹ không giúp con thì thôi, có cần phải thay đổi thái
độ, quay ngoắt một trăm tám mươi độ không!
Đến trước mặt chị Vu Giai, tâm trạng của Tiêu Tinh và Thẩm Quân Tắc vô cùng phức tạp.
Nếu không phải hôm ấy đột nhiên chị sinh em bé, Tiêu Tinh
cũng sẽ không gặp Thẩm Quân Tắc, càng không xảy ra hàng loạt sự cố sau
đó, thậm chí đến cuối cùng bất đắc dĩ phải kết hôn. Nói như vậy, chị
được coi là bà mối của hai người. Đối với bà mối này… đừng nói là cảm
kích, hai người đều có ý nghĩ muốn đạp cho chị ta một cái.
Tiêu Tinh thấy chị đang mỉm cười dịu dàng dỗ dành đứa bé trên tay, không kìm được run run khóe miệng, khẽ gọi: “Chị…”.
Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc cũng không thân thiện lắm, “Chị không cần nghỉ ngơi sao?”.
Cuối cùng Vu Giai đã ngẩng lên, nhìn hai người, nụ cười càng
rạng rỡ hơn, “Ha ha ha, đùa cái gì thế, hai người kết hôn sao chị có t