
òng anh, Tiêu Tinh đã bị liệt vào
“nhóm người kém thông minh”, “cô nàng hồ đồ lúc nào cũng quên trước quên sau”. Lúc nào cũng có cảm giác cô làm gì anh cũng không yên tâm.
“Thực ra, tôi nói thật với anh nhé, tôi đang ở sân bay”. Tiêu Tinh vừa cười vừa nói khiến Thẩm Quân Tắc nghĩ rằng mình bị cười nhạo.
Anh sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đón được người rồi nhớ gọi điện
cho tôi”.
Tiêu Tinh chỉ mặc chiếc váy trắng liền thân, đứng đợi trong
đại sảnh của sân bay hơn một tiếng, bị điều hòa làm cho toàn thân lạnh
buốt.
Cũng tại cô, lâu lắm rồi không gặp Vệ Nam, vì quá phấn khích
nên đã đến sân bay trước hai tiếng. Lúc ra ngoài lại quên không mang áo
khoác, đúng là “đầu đất”. Nhưng chỉ cần nghĩ đến một lúc nữa sẽ được gặp Vệ Nam, Tiêu Tinh lại thấy gió lạnh giống như lò sưởi. Người lạnh nhưng lòng ấm áp.
Đến sáu giờ tối, chuyến bay của Vệ Nam hạ cánh đúng giờ. Hai người vừa nhìn thấy nhau đã bắt đầu hò hét: “Nam Nam!”.
“Tao nhớ mày quá!”.
“Tao cũng thế!”. Hai người không bận tâm đến ánh mắt kinh
ngạc của mọi người xung quanh, lao như bay tới, ôm chầm lấy nhau. Cả hai đều đi giày cao gót nhưng tốc độ tăng tốc có thể sánh ngang với quán
quân chạy ngắn, khiến Lục Song đi cùng vừa ngạc nhiên vừa khâm phục.
Chàng trai đi cùng Vệ Nam chính là Lục Song, trẻ trung tuấn
tú, nụ cười dịu dàng, trông có vẻ rất dễ gần. Anh đi đến trước mặt Tiêu
Tinh, lịch sự nói: “Xin chào, anh là Lục Song”.
Tiêu Tinh bỏ Vệ Nam ra, bắt tay Lục Song, tò mò ngắm nghía
anh: “Anh là bạn trai của Nam Nam? Cuối cùng không chỉ là bạn của anh
trai nó nữa rồi?”. Nghe Kỳ Quyên nói anh ta là bạn thân của anh trai Vệ
Nam. Lúc đầu Vệ Nam nói chuyện với anh ta cũng là vì nể mặt anh trai.
Lục Song gật đầu rồi nói một cách rất ẩn ý: “Tình hữu nghị
cách mạng giữa anh và Vệ Nam đã tiến thêm một bước, cuối cùng có thể bỏ
qua anh trai cô ấy”.
Tiêu Tinh bật cười: “Anh thật hài hước”.
Lục Song nói: “Bình thường thôi mà”.
Tiêu Tinh ghé sát vào tai Vệ Nam: “Anh ta rất thú vị”. Vệ Nam bi thảm ngước nhìn bầu trời: “Siêu thú vị”. Vệ Nam ngừng một lát rồi
ghé sát vào tai Tiêu Tinh, khẽ nói: “Anh nhà mày đâu?”. Tiêu Tinh nhún
vai: “Anh ta là người của công việc, không có thời gian đến đón hai
người”. Vệ Nam “Ừm” một tiếng, không nói gì nữa.
Tiêu Tinh đưa Vệ Nam đến nhà mới, ngắm nghía ngôi nhà trang
trí lộng lẫy. Phòng tân hôn là do bố mẹ Quân Tắc thiết kế. Tiêu Tinh
cũng mới đến lần đầu, chiếc giường ngoại cỡ trong phòng ngủ khiến Vệ Nam cười có chút gượng gạo. Nghĩ đến “công dụng” của chiếc giường này, Tiêu Tinh cũng ngượng ngùng, xoa đầu và nói: “Chiếc giường này do mẹ anh ta
chọn. Bà ấy muốn có cháu nội đến phát điên lên. Hay là tối nay bọn mình
ngủ ở đây?”.
Vệ Nam gượng cười: “Như thế không hay đâu, tao ngủ với mày không sinh được cháu nội đâu”.
Tiêu Tinh cốc đầu Vệ Nam: “Con quỷ háo sắc”.
Vệ Nam cười nói: “Chiếc giường này để lại cho mày và chú rể động phòng hoa chúc”.
Nụ cười sững lại trên khuôn mặt Tiêu Tinh: “Tao còn lâu mới… với anh ta”.
Động phòng hoa chúc? Thật đáng sợ, cùng với người đàn ông mặt lạnh Thẩm Quân Tắc… khiến Tiêu Tinh có cảm giác thất bại, giống như gặp tên boss đáng sợ trong game online, chỉ cần một chiêu là mất mạng.
Thấy Lục Song đi vào phòng vệ sinh, Vệ Nam vội nắm tay Tiêu Tinh, nghiêm túc nói: “Mày tự nguyện lấy anh ta thật sao?”.
Trên đường đi cô đã định hỏi mấy lần nhưng lại thôi, có lẽ vì Lục Song ở đó. Cuối cùng bây giờ đã hỏi, nhưng Tiêu Tinh lại thấy xót
xa trong lòng.
Vệ Nam và Kỳ Quyên là hai người bạn trái ngược nhau. Kỳ Quyên khiến cô luôn có cảm giác an toàn, giống như người chị cả bảo vệ họ.
Còn Vệ Nam thì giống tính cách của cô, là người bạn có thể tâm sự mọi
nỗi niềm. Lúc này nghe Vệ Nam hỏi như vậy, Tiêu Tinh cũng không biết nên giải thích thế nào, im lặng rất lâu.
Tiêu Tinh bước đến trước cửa sổ, nhìn bóng mình in trên cửa
sổ, khẽ mỉm cười và nói, “Đúng là tao tự nguyện lấy anh ta, bởi vì đối
với tao, lấy anh ta là lựa chọn tốt nhất”.
Vệ Nam sa sầm mặt xuống, “Tao biết ngay là mày có nỗi khổ riêng. Mày còn trẻ, phải tìm người mình thích mới…”.
Tiêu Tinh khẽ ngắt lời Vệ Nam: “Thực ra tao rất ngưỡng mộ
mày, có thể gặp được người mình thích chẳng dễ dàng gì. Bao nhiêu năm
rồi, tao muốn thích ai cũng không thích được. Lúc nào cũng cảm giác tình yêu thật mơ hồ”.
Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Vệ Nam cảm thấy xót xa: “Có lẽ duyên phận của mày vẫn chưa đến!”.
“Điều này thật sự không quan trọng với tao”, Tiêu Tinh mỉm
cười, “Lấy anh ta, một là có thể giải quyết khó khăn cho gia đình, hai
là anh ta đã đồng ý cho tao học mỹ thuật”. Tiêu Tinh quay người lại,
chăm chú nhìn Vệ Nam, “Có thể lại được đến học viện mỹ thuật, tao thực
sự rất vui”.
“Vì thế mày đánh đổi hạnh phúc của mình sao?”.
“Đối với tao, đó chính là hạnh phúc”. Tiêu Tinh ngừng một
lát, mỉm cười và nói, “Giống như với Kỳ Quyên, có thể lo cho cuộc sống
của mẹ, khiến mẹ được sống sung sướng chính là hạnh phúc của nó”. Mỗi
người đều có cách lý giải khác nhau về hạnh phúc. Có lẽ đây chính là thứ cô muốn.
Nhìn nụ