
trông không đơn
điệu chút nào. Những đường nét trên thân váy cũng hết sức hoàn mỹ, tôn
lên những đường cong gợi cảm của Tiêu Tinh. Trên đuôi váy có đính những
hạt pha lê nhỏ, tinh xảo, ánh đèn chiếu vào sẽ rất rực rỡ, chói mắt.
Trên đầu cài chiếc khăn voan có độ dài vừa phải, kết hợp hài hòa với
đuôi váy. Đuôi váy dài đến mắt cá chân, để lộ đôi giày thủy tinh rất
đẹp. Đôi giày này cũng là anh thiết kế, cùng phong cách với chiếc váy. Ý của Richard là Tiêu Tinh rất trẻ trung, trong sáng, vấn tóc cao trông
sẽ rất già. Ngày cưới nên xõa tóc tự nhiên, bị khăn voan che lấp, lúc ẩn lúc hiện càng làm tăng thêm vẻ thần bí…
Mặc dù lúc ấy Thẩm Quân Tắc không tin vào sự mô tả khoa
trương của anh ta, nghĩ rằng anh ta tự thổi phồng mình, nhưng hôm nay
nhìn thấy Tiêu Tinh mặc bộ váy này, Thẩm Quân Tắc thầm thốt lên trong
lòng “Thật sự rất xinh!”.
Khụ khụ, chẳng phải anh thấy Tiêu Tinh chướng mắt sao? Vì sao đột nhiên lúc này lại thấy lấy cô nàng này cũng không tệ. Đám người
xung quanh đang khen ngợi nhưng Tiêu Tinh hoàn toàn không chú tâm. Cô ủ
rũ soi mình trong gương, sau đó sờ mặt, quay sang hỏi Thẩm Quân Tắc:
“Anh thấy đẹp không?”.
Thẩm Quân Tắc lờ đi cảm giác lay động trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Bình thường”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Tôi cũng thấy bình thường”, ngừng một lát rồi khẽ lẩm bẩm, “Bộ váy của chị Minh Huệ vẫn đẹp hơn. Mặc nó lên người tôi cứ cảm giác chẳng ra thể thống gì cả. Cái gì đây, phía trên đính
bao nhiêu hạt lấp lánh”.
Thẩm Quân Tắc nghe thấy cô lẩm nhẩm, không kìm được nói: “Đẹp mà, dù sao thì chính tay Richard thiết kế. Cô mặc vào… rất đẹp”.
“Thật ư?”. Tiêu Tinh nhìn mình trong gương với ánh mắt nghi
ngờ rồi lại kéo voan cô dâu phía sau ra trước ngực, đột nhiên che mặt,
“Cứ như ma nữ u hồn ý”.
Thẩm Quân Tắc bị hành động gây cười của cô làm cho dở khóc dở cười, im lặng một lúc mới nói: “Họ đều nói rất đẹp, mặc bộ này đi”.
Tiêu Tinh gật đầu: “Được”.
Buổi chiều lại hẹn thợ chụp ảnh của ảnh viện chụp ảnh cưới.
Đây là ý của ông Thẩm. Ông đích thân bỏ một khoản tiền để Thẩm Quân Tắc
và Tiêu Tinh chụp mấy trăm tấm ảnh làm kỷ niệm, còn nói cái gì mà cả đời chỉ có một lần, tất cả mọi động tác, nét mặt, bối cảnh, nên chụp nhiều
một chút, làm vài quyển album dày, sau này còn hồi tưởng lại.
Nếu ông biết hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng, thậm chí
ngấm ngầm ước hẹn một năm sau sẽ làm thủ tục ly hôn, chắc chắn ông sẽ
tức giận đến đổ bệnh…
Đối với Thẩm Quân Tắc, chụp ảnh cưới là một quá trình đau
khổ. Phải làm các động tác theo yêu cầu của thợ chụp ảnh, phải làm ra vẻ hết sức ngọt ngào.
“Chú rể giơ tay trái ra ôm cô dâu, sát vào, sát vào, nào nào, hai người sát vào thêm chút nữa, đầu mũi cách nhau một milimét mới thể
hiện được tình cảm, sắp kết hôn rồi, ngại cái gì chứ…”.
Mặt áp mặt, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau…
“Trợn mắt nhìn đối phương như thế là không được. Cô dâu phải e thẹn, ngượng ngùng nhìn chú rể, khẽ mỉm cười… Cô bĩu môi như thế là
muốn khóc sao, cô dâu?”.
“Chú rể phải nhìn cô dâu đắm đuối… không phải là ánh mắt khó
chịu như thế, đắm đuổi, đắm đuối một chút nào hai người!”. Thợ chụp ảnh
sốt ruột, “Hai người hình sự như thế làm gì chứ, đang chụp ảnh cưới chứ
có phải chụp ảnh chứng minh thư đâu!”.
Cuối cùng Thẩm Quân Tắc buông Tiêu Tinh ra, cứ phải ôm cô mãi khiến cánh tay anh mỏi như. Anh quay sang nhìn thợ chụp ảnh đang phát
điên, thản nhiên nói: “Xin lỗi, bình thường chúng tôi rất ít chụp ảnh,
bị ống kính nhắm vào sẽ thấy toàn thân khó chịu”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, giống như bị theo dõi vậy, sởn hết gai ốc”.
“Thế thì chụp thế nào?”. Thợ chụp ảnh tức giận. Tiêu Tinh
nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Hay là thế này đi, những bức ảnh hết sức thân mật như thế này tất cả các đôi khác đều chụp rồi,
chẳng có chút sáng tạo nào cả. Chúng ta chụp cái khác được không?”.
“Ví dụ?”.
“Anh đã từng nghe bài thơ này chưa?”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi đọc, “Em đứng trên cầu ngắm cảnh. Người ngắm cảnh đứng trên lầu
ngắm em. Trăng sáng tô điểm cửa sổ em. Em tô điểm cho giấc mộng của kẻ
khác”.
“…”. Thợ chụp ảnh thấy khóe miệng run run, hoàn toàn không hiểu tư duy kỳ quái của cô.
Tiêu Tinh cười nói: “Có nghĩa là ‘khoảng cách tạo ra vẻ đẹp’. Ví dụ tôi đứng bên này, anh ấy đứng bên kia, hai chúng tôi quay lưng
vào nhau, không nhìn thấy đối phương nhưng có thể nghe thấy đối phương
nói chuyện. Anh không thấy rất duy mĩ sao? Hay ví dụ như tôi rót trà
trong phòng, anh ấy đun nước ở ngoài, thật là gần gũi với cuộc sống.
Hoặc là tôi nằm trên bãi cỏ, anh ấy ngồi cạnh, gì gì đó… Chẳng phải các
tác phẩm nghệ thuật đều chụp như vậy sao? Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp”.
Thợ chụp ảnh vỗ đùi: “Được, cứ làm theo yêu cầu của cô”. Nói
rồi bắt đầu chỉnh máy, “Nào, chúng ta chụp tấm đầu tiên. Cô dâu nằm trên bãi cỏ, chú rể nằm bên cạnh hôn cô dâu”.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau, cùng quay mặt đi.
Những bức ảnh cưới đau khổ không thể kể xiết được chụp liên
tiếp trong ba ngày, các tư thế thân mật khiến hai người toàn thân mệt
mỏi. Ôm ấp là việ