g thể nào khôi phục lại, nhưng cô
nhất định giải thích cho anh, nói cho anh biết mình bị người hạ thuốc;
cô không cách nào nhịn được khi để anh nghĩ mình là hàng hóa, triền miên với anh chỉ vì tiền bạc.
không sai, cô cần tiền, nhưng không nguyện ý vì tiền mà bán thân thể.
Mật Nhi thất kinh, không biết lực lượng từ đâu tới, đột nhiên đẩy
anh ra, lật người bấu víu lấy mép giường, dùng sức ôm chặt gối, đơn giản chỉ cần không chịu lật người. Cô khờ dại cho rằng như vậy có thể ngăn
cản anh xâm phạm.
đầu tiên là trong mắt Lôi Đình trầm xuống, tức giận không chút nào
giấu giếm đổ xuống, chẳng qua là nhìn thấy đường cong phần lưng trơn
bóng mà ưu nhã thì nụ cười tà mị khiến khuôn mặt vốn nghiêm khắc của anh trở nên nguy hiểm. Anh cúi người, lồng ngực to lớn ngăn chận phần lưng
của cô, đưa tay vén tóc cô lên, tựa vào bên tai cô nói nhỏ.
“Cô muốn như vậy? có nhớ không? Tối hôm qua tôi đã dạy cô rồi.”
Mật Nhi trợn to hai mắt, một hồi lâu không thể hiểu anh đang nói
những gì. Tối hôm qua anh dạy cô quá nhiều, mỗi một lần hồi tưởng lại,
đều đủ để cho mặt cô hồng xấu hổ. Cô đóng chặt mắt, cắn chặt lấy gối mềm mại, càng cưỡng bách mình đừng nghĩ, thì những kồi ức kia càng rõ ràng.
Tay của anh, môi của anh, dục vọng của anh đều xuôi ngược trên người cô, cả đêm chưa từng dừng lại. . . . . .
※※※
Hoan ái đi qua, trong không khí lưu lại hơi thở của bọn họ.
Mật Nhi run rẩy, thật lâu không cách nào thở bình thường lại, cô
thậm chí không có hơi sức di động thân thể, chỉ có thể mặc cho Lôi Đình
ôm lấy mình, không hề phản kháng mà nằm trên ngực của anh. Khi nước mắt
trợt xuống thì cô cũng không còn sức giơ tay lên lau.
Tay của anh đi tới bên cạnh gương mặt cô, lau những giọt nước mắt
kia, nhíu mày nhìn nước mắt dính trên tay.”Tôi đã nói rất rõ ràng, đừng
nghĩ chơi trò gì nữa, những thủ đoạn giả dối đối với người khác thì có
hiệu quả, nhưng lạ vô dụng với tôi. Đừng giả bộ đáng thương, tôi bỏ ra
số tiền tuyệt đối sẽ làm cô hài lòng.” Anh trầm giọng nói, cưỡng bách
mình đem chuyện tối qua thành một cuộc giao dịch.
Lôi Đình có thói quen dùng lạnh lùng để phong bế nội tâm, không cho
phép mình tiếp tục quan tâm cô. Anh luôn luôn nguội lạnh, hơn nữa đi đâu cũng một mình, cho dù có quan hệ với người phụ nữ nào cũng chỉ do ham
muốn trong chốc lát mà thôi, cho dù người đó có đẹp cũng không thể khiến anh mất đi lý trí. Duy chỉ có Lãnh Mật Nhi, chẳng những đoạt đi tất cả
lực chú ý của anh, còn khiến anh giống như một thằng nhóc mới lớn không
biết thoả mãn là gì, cả đêm không ngừng muốn cô.
Cô rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không phải nguyên nhân khiến
anh mê đắm, trên người cô có một sự đặc biệt, khiến anh trầm mê thật
sâu, cho dù trong lòng không ngừng cảnh cáo mình: cô chỉ là một gái quán rượu giỏi giả bộ; tất cả sự kinh hoảng cùng nước mắt của cô đều là đang diễn trò. Nhưng mà, sâu trong nội tâm của anh, vẫn thương tiếc cô rất
nhiều.
Lôi Đình bản năng cảm thấy bất an, đối với người quanh năm lệ thuộc
vào tỉnh táo, trong lúc nguy hiểm vào sinh ra tử mà nói, bị một người
khác làm tâm tình lay động, quả thật là một chuyện kinh khủng nhất.
“Bao nhiêu tiền?” thân thể Mật Nhi cứng ngắc, cô chậm chạp lật người , thân thể không tự chủ được run rẩy, bởi vì lời nói của anh mà trái
tim băng giá tới cực điểm.
“Tối hôm qua cô ‘ phục vụ ’ rất nhiệt tình. Tôi không biết quản lý
Trần cho cô bao nhiêu, nhưng tối hôm qua cô nhiệt tình mà đáng yêu,
khiến tôi hết sức hài lòng. Tôi là người thực tế, cho nên cô cứ ra giá
đi.” Anh lạnh lùng nói xong, sau đó chậm chạp đứng dậy, thân hình cao
lớn đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng làm việc lấy tờ chi phiếu.
Mật Nhi trợn to hai mắt, cắn môi thật chặt, cho đến khi cánh anh đào tỉ mỉ bị hàm răng làm chảy máu.
Thì ra anh lại nghĩ cô như vậy. . . . . . Cô giãy giụa cùng giải
thích, trong mắt anh chẳng qua là thủ đoạn để lấy được nhiều tiền hơn. . . . . . Hai tay của cô ôm thật chặt lấy mình. Đêm qua đã thành thói
quen ôm ngực anh, hôm nay mất đi nhiệt độ trên người anh, sự rét lạnh do nội tâm thoát ra làm cô lạnh buốt.
Sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, chẳng qua là trầm tĩnh nhìn
anh, trong suốt trong tròng mắt không có bất kỳ oán hận, chỉ có thống
khổ thật sâu, những thống khổ kia vây quanh sâu trong linh hồn cô.
Kể từ sau khi mẹ chết, cô tuổi còn trẻ liền xông vào chốn phồn hoc
ong bướm, đã sớm luyện thành phương pháp bảo vệ mình, trừ em giá Lãnh
Ngạc Nhi, chưa từng có người đủ sức đến gần lòng của cô, vậy mà, lần đầu cẩn thận mà thẹn thùng đưa anh vào trong lòng, không nghĩ tới, anh lại
hung hăng làm thương tổn cô. . . . . .
Cô vẫn chờ mong cái gì? Cô không phải đã sớm luân lạc rồi sao? Cho
dù có trinh tiết thì thế nào? Người đàn ông đã đoạt lấy thân thể và trái tim cô hoàn toàn hủy bỏ tôn nghiêm của cô, chỉ đem cô làm thành kỹ nữ
có thể giao dịch buôn bán.
“Nói cho tôi biết, cô muốn bao nhiêu?” Lôi Đình nâng cằm cô lên,
nhìn thấy trong mắt cô bị thương tổn thống khổ thì lòng thoáng qua một
hồi đau nhói.
Anh không phải quá mức quan tâm cô, bị cái lo