
uần như vậy, đáng yêu không chịu được.
“Chúng ta. . . . . .” Mật Nhi nói không ra lời, nắm chặt chăn mỏng,
đứng tại chỗ run rẩy. Tối hôm qua cô bị Thẩm hồng hạ thuốc, những thứ
thuốc kia khiến cô mơ mơ màng màng, căn bản không giữ được lí trí.
Hôm nay tỉnh lại, cô lại trần truồng ôm nhau cùng Lôi Đình, đêm qua
mấy cái mộng cảnh kia làm cô đỏ bừng mặt, chẳng lẽ chuyện thực sự đã xảy ra? Sắc mặt cô tái nhợt, lui về phía sau thì nơi tư mật giữa hai chân
nhất còn có chút đau đớn chua xót, nhắc nhở hai người từng thân mật tiếp xúc.
bóng đen khổng lồ bao phủ cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh giống
như Chiến thần thời xưa đứng trước mặt, cô kinh hoảng liên tiếp lui về
phía sau, lại trốn không thoát lòng bàn tay của anh, đảo mắt liền bị anh kéo vào trong ngực.
“Thế nào?” Anh nhíu mày hỏi, nhấc cằm cô lên, nhìn vào trong mắt cô
hoang mang sợ hãi. Anh ôm lấy thân thể của cô, trở lại trên giường.
Mật Nhi giùng giằng, hốt hoảng nghĩ muốn tránh thoát ngực anh. Tối
hôm qua là một sai lầm, bởi vì những thứ thuốc không biết tên kia, cô
mới có thể làm ra những chuyện đáng sợ! Cô rất muốn giết chết mình,
không thể tin được mình lại làm chuyện như vậy! Anh sẽ nghĩ gì về cô? Có cảm thấy cô giống một ả đàn bà vô sỉ hay không?
“Tối hôm qua là sai lầm, không đúng, buông tôi ra.” Cô mềm yếu nói,
cầm thật chặt, thân thể đụng chạm phía sau anh không tự chủ được mà nóng lên.
“Sai lầm? Cô nói hôm qua ư? Là tôi thỏa mãn cô một lần, hay là phá
thân cô lần đầu? Hoặc là lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư? Cần tiếp
tục mấy lần nữa không?” Lôi Đình nhếch miệng cười lạnh, đùa cợt tiến tới gần khuôn mặt cô, suy đoán cô đại khái đang chơi kiểu lạt mềm buộc
chặt.
Cái loại gái quán rượu này rất là thông minh, thủ đoạn tuyệt đối sẽ
khiến đàn ông cảm thấy mê đắm. Anh quyết định chơi tiếp cùng cô; nếu như cô muốn giả trang thành người vô tội đáng thương cũng được, chẳng qua
là anh không có ý định thả cô, cho dù trời đã sáng cũng được, cô vẫn bị
anh độc chiếm trong ngực.
“Không, xin anh đừng nói nữa.” trải qua rung động, Mật Nhi không
cách nào nghe tiếp được, mặc dù tối hôm qua cô thần trí mơ hồ, nhưng đối với chuyện đã phát sinh vẫn nhớ rất rõ.
Mật Nhi giùng giằng, lại tránh không thoát ngực của anh, cho dù dược hiệu sau khi trời sáng thối lui, cô vẫn bị anh độc chiếm trong ngực,
vẫn không tự chủ được nghênh hợp với anh. Đêm qua cô có thể quy tội cho
Thẩm hồng vì hạ thuốc, nhưng khi trời sáng, cô vẫn không cách nào phản
kháng anh được sao?
“Lôi tiên sinh, tôi có thể giải thích. . . . . . Á—” Mật Nhi cuống quít nói.
tối hôm qua cô là cô gái mới biết mùi đời, thế nên không thể chống lại động tác phong lưu của anh?
“Mật Nhi, bây giờ nói cái gì cũng đều quá muộn, đừng đùa giỡn nữa,
những trò chơi kia sẽ làm tôi chán ghét.” Anh không kiên nhẫn nói, đồng
thời ra tay kéo chăn mỏng trên người cô.”Cô phải biết rằng thứ tôi muốn
vô cùng đơn giản, những trò chơi kia không có tác dụng với tôi.”
“Không. . . . . .” Mật Nhi gấp đến độ sắp khóc lên, đầu của cô hỗn
loạn, mặc dù dược hiệu thối lui, nhưng anh “Công kích” khiến cô cơ hồ
lại lâm vào trong tình dục, không thể tự kềm chế.
Cô vô lực tranh đoạt chăn mỏng cùng anh, cuối cùng vẫn là mất đi thứ che đậy cuối cùng, thân thể không tỳ vết xuất hiện trong tầm mắt anh,
da thịt trắng như tuyết trải rộng dấu vết đêm qua.
“Xin anh, tôi. . . . . .” Cô nức nở, muốn khóc lên, trong đầu nhớ
lại đêm qua cô vẫn một mực khẩn cầu anh, chẳng qua là khẩn cầu hôm nay
cùng tối hôm qua khác nhau một trời một vực.”Đừng như vậy, tôi không có
kinh nghiệm, tôi là xử nữ.” Cô cầu khẩn, mong anh sẽ dừng tay.
Mà Lôi Đình chẳng qua là nhếch mày, mắt nhìn trên cao nhìn xuống ”
Mật Nhi xinh đẹp, tôi biết rõ cô là xử nữ, là tôi phá thân cô, khiến cô
trở thành phụ nữ.” Anh cúi đầu hôn cổ cô, cảm giác được cô run rẩy kịch
liệt, trong ánh mắt hết sức hốt hoảng, giống như là sắp bị làm nhục vậy.
“Lôi tiên sinh. . . . . .” Cô cắn môi, trong lòng sợ hãi.
“Lôi Đình.” Anh nói lại.”Tôi nghĩ chúng ta đã đủ quen thuộc lẫn nhau, không cần phải dùng cái loại xưng hô lạnh nhạt như thế.”
Cô nhắm thật chặt hai mắt, không dám nhìn vẻ mặt anh. Cô nhất thời
không cách nào tiếp nhận mình đã mất đi tấm trinh tiết đã giữ nhìn bao
năm. Ngay cả người đoạt đi trinh tiết của cô, là Lôi Đình mà cô hâm mộ,
nhưng trong một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn cô có thể tiếp
nhận hết sao?
Mặc dù làm việc nhiều năm trong chốn rượu hoa, cô vẫn giữ mình trong sạch, bản tính dịu dàng xấu hổ, khiến cô trực giác cách xa đủ loại tình yêu nam nữ, mà bây giờ tất cả đột nhiên thay đổi, cô bị anh phá thân;
không thể nghi ngờ anh là người thầy ưu tú nhất, dạy cô tất cả những gì
cô chưa trải qua.
Anh hôn cổ của cô, một tay nắm lấy đẫy đà trước ngực, xoa lấy, khẽ
vuốt ve, dưới ánh mặt trời, da thịt cô càng thêm trắng muốt xinh đẹp.
“Lôi tiên sinh, anh nhất định phải nghe tôi giải thích.” Mật Nhi thử dùng hi vọng cuối cùng, mơ hồ biết nếu không giải thích, thì không có
cơ hội nào nữa.
Cô biết trinh tiết đã mất thì khôn