
ại gái quán rượu này
xinh đẹp hấp dẫn? tại sao anh muốn quan tâm nổi thống khổ của cô? Ngay
cả những thứ đau thương kia, thâm trầm giống như vĩnh viễn không thể xóa mờ, nhưng dù vậy cũng không liên quan đến anh!
Nếu như trong mắt cô có hận ý, anh hoặc giả còn có thể cảm thấy tốt
hơn chút, nhưng cô lại thủy chung duy trì vẻ mặt đau thương, môi thậm
chí khẽ nhàn nhạt cười. Đó là nụ cười đau thương, không có nửa điểm oán hận, chẳng qua là có đau thương thật sâu.
Mật Nhi đau lòng không có cách nào hô hấp, ngay cả nước mắt cũng
chảy không ra được, ngay cả mình đều không rõ ràng, tại sao mình vẫn có
thể mỉm cười? Cô không hận sự tàn nhẫn của anh, đây là vận mệnh của cô,
ngay từ lúc mẹ chết đi, cô bị buộc bước vào con đường phong trần thì nên nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này!
Cô chậm chạp đẩy thân thể anh ra, cứng đờ xuống giường, tìm kiếm
quần áo đêm qua bị bỏ xuống, đi vào phòng tắm. Quần áo đã nhăn nhúm
thành đoàn, cô chậm chạp vuốt thẳng, sau đó mặc từng chiếc một vào, mỗi một động tác đều thận trọng. Trong lòng có vết thương quá nghiêm trọng, nếu động tác quá mạnh, sẽ làm cô cảm thấy càng đau.
Mật Nhi mặc quần áo tử tế, nhìn sắc mặt tái nhợt trong gương. Cô chậm chạp ra khỏi phòng tắm, đối mặt với anh lần nữa.
Lôi Đình nhếch miệng, không nói nửa câu. Trong lòng anh còn chút lý
trí sót lại, không để cho Mật Nhi tiếp tục đến gần tim anh, giờ phút này nói ra miệng, tuyệt đối đều là câu chữ tàn nhẫn. Cũng không biết tại
sao, nhìn thấy đôi mắt cô thì những lời nói kia đều ngừng lại.
“Lôi tiên sinh, bất luận anh tin hay không, tôi nhất định sẽ giải
thích, hoặc giả anh sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng xin nghe tôi nói xong.” Mật Nhi lễ phép mà xa lánh nói, khuôn mặt tái nhợt không có bất kỳ vẻ
mặt nào, cô đứng tại chỗ, không dám đến gần anh, tầm mắt thậm chí không
thèm nhìn tờ chi phiếu trên tay anh. Cho dù giờ phút này anh có cầm đao
kiếm trên tay, chỉ sợ cũng không đả thương người ta bằng tấm chi phiếu
này được.
Lôi Đình chau mày, nghiêng đầu nhìn cô, cưỡng bách mình vô tình.”Cô
phải nói cho tôi là trong nhà cô cần tiền, cho nên cần nhiều tiền hơn
nữa?” Anh vô lễ hỏi.
Giống như đột nhiên bị người đâm phải, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt, thân thể nhỏ bé lung lay, cơ hồ sắp ngã xuống.
“Không!” Mật Nhi suy yếu mà nói, không hề nhìn anh nữa. Trong lòng
đau đớn càng lúc càng đáng sợ, tay cô che ngực, muốn mình dũng khí lên,
mau sớm nói rõ chân tướng, sau đó rời đi; từ nay về sau cũng không gặp
anh nữa, chỉ cần không thấy anh, lòng của cô có thể khỏi hẳn, hoặc giả
cũng sẽ không thương đau như vậy nữa. . . . . .
Mật Nhi hít sâu một hơi, đi tới cửa phòng ngủ, chưa có quay người
lại, cô làm như không thấy nhìn cảnh cổng trước mắt, thúc giục mình mau
chút nói rõ tất cả.”Lôi tiên sinh, xin tin tôi, tối hôm qua là do thuốc
nên tôi mới có thể làm ra loại chuyện đường đột như vậy. Về phần tiền,
đó không phải là mong muốn của tôi.” sau khi cô nói xong, mở cửa phòng,
xuyên qua phòng làm việc, bước chân cẩn thận mà đi ra khỏi căn phòng làm việc dành riêng cho anh.
“Đáng chết!” Lôi Đình mắng, vội vàng bỏ lại tờ chi phiếu, đuổi theo.
Khi nghe thấy cô nói ra cái lời kia, trong nháy mắt, anh hoàn toàn
tin tưởng. Đêm qua, tất cả rốt cuộc có giải thích hợp lý, quản lý Trần
vì sợ Mật Nhi phản kháng khai ra nên cho cô uống mị thuốc. bởi vì mị
thuốc, cho nên cô luôn trầm tĩnh mới có thể trở nên vội vàng nhiệt tình
như vậy, mặc dù thanh thuần xử nữ, cũng không ngừng khẩn cầu anh cho,
trắng đêm triền miên cùng anh. . . . . .
Ông trời, rốt cuộc anh đã làm gì cái gì? Nếu như cô thật sự bị người hạ thuốc, như vậy trong chuyện này cô mới là người bị hại, mà anh lại
vẫn đoạt lấy cô từ phía sau, liên tục dùng lời nói làm nhục cô, thậm chí hỏi cô muốn bao nhiêu tiền. . . . . .
Lôi Đình nắm chặt nắm đấm đuổi theo, lại nhìn thấy Mật Nhi đi vào
thang máy, khi cửa thang đóng lại, mắt cô trầm tĩnh mà đau thương, lẳng
lặng nhìn anh.
“Mật Nhi!” Anh vội vàng hô, trơ mắt nhìn cửa thang máy ngay trước
mắt đóng.”Đáng chết!” Anh mắng, mất đi ở trước tiên bù đắp cơ hội.
“Mật Nhi? Chị xinh đẹp ấy tới nơi này sao? Hay là chú Lôi đang mộng
du?” giọng nói thanh thúy vang lên, mang theo nụ cười, còn có mấy phần
khốn hoặc.
Lôi Đình quay đầu lại, nhìn thấy Đường Tâm cùng với Mạc quản gia trợn to hai mắt đứng ở nơi đó.
Đường Tâm mặc quần áo đơn giản, thoạt nhìn như tiểu công chúa, chẳng qua là cặp mắt linh hoạt kia tiết lộ cô là một kẻ tinh quái. Cô nghe
nói sáng sớm hôm nay ba liền rời Đường gia, tới trong thành phố Đài Bắc
xử lý công chuyện, nói là có chuyện quan trọng cần làm. Cô làm sao có
thể bỏ lỡ cơ hội tham gia náo nhiệt? Đã sớm quấn ba theo tới đây.
Về phần lão quản gia, còn đang oán trách trong nhà không còn nửa
bóng người, một mình ông tịch mịch, không có gì nghe lén càng không có
gì để nhìn lén, vì thương cảm ông ta già cả, Đường Tâm mới mở lòng từ bi mà dẫn dắt quản gia ra cửa.
“Lôi tiên sinh khỏe.” Mạc quản gia cung kính nói, trung thực tường
thuật lại mệnh lệnh của chủ nhân Đường Bá Vũ.”Ch