
ó hối hận cũng không kịp.
Trình Thi Thi vẫn không thay hề thay đổi sắc mặt mấp máy bờ môi, “Vương tử Điện hạ, xin ngài tự trọng.”
Người đàn ông này rõ ràng hiện đang sàm sỡ cô, vậy mà lời nói của cô vẫn có
thể duy trì sự lạnh nhạt hờ hững một đời không đổi, sự hứng thú mà Beard dành cho cô lại không khỏi gia tăng thêm một phần. Hơi dùng sức một
chút, lấn áp cô đến sát cạnh chiếc bàn làm việc cũ kỹ, “Tự trọng sao?
Thật xin lỗi tiếng Trung của anh cũng không được tốt lắm, chỉ biết cái
gì là tự tin, tự phụ, tự mình cố gắng, tự ái, chứ không biết cái tự
trọng gì gì đó.”
Đồ lưu manh! Đây là đánh giá đầu tiên Trình Thi Thi dành cho vị Vương tử Điện hạ này.
Bàn tay to lớn từ từ men theo vạt áo luồn vào trong áo sơ mi của Trình Thi Thi, lần tìm cởi ra chiếc nút áo lót của cô.
Dù rằng Trình Thi Thi phải đối mặt với tình huống như thế, tuy nhiên phản
ứng vẫn tỉnh táo một cách khác thường, cô nhìn tới người đàn ông ở đối
diện đang giở trò với mình, “Vương tử Điện hạ, ngài muốn cường bạo tôi
sao?”
Giọng nói của cô vô cùng bình ổn, không hề có sự
hoang mang lo sợ cần giúp đỡ của bất kỳ một cô gái bình thường nào nên
có vào lúc này, “Thật lòng mà nói, tôi khuyên ngài nên lập tức dừng tay, căn cứ theo luật hình của dân quốc Trung Hoa ngài làm thế này có thể sẽ bị kết án tù có thời hạn, tôi nghĩ hẳn là ngài cũng sẽ không hy vọng
tương lai ngần ấy năm của mình trải qua cuộc sống làm bạn với nhà giam
chứ? Huống chi, đường đường là Vương tử Điện hạ Dolly Ximiya lại không
ngờ đi cường bạo nữ đồng nghiệp trong công ty, tôi thiết nghĩ có lẽ ngài cũng sẽ không mong muốn danh dự của mình vì chuyện này mà bị quét sạch
chứ?”
Ánh mắt của Beard từ từ nhíu lại như một đường chỉ,
“Thi Thi, thời gian qua cô chính là dùng cách này để hù chạy cái đám đàn ông có mưu đồ bất chính với cô sao?”
Trình Thi Thi hờ hững nói: “Trên cơ bản đúng là vậy.”
Beard nhướng mày hỏi, “Chẳng lẽ chưa từng có tên nào ngoại lệ không sợ chết
ư?” Beard mím môi, có người chỉ cầu có thể được âu yếm vuốt ve mà bất kể cái giá phải trả cho hậu quả, hẳn là cũng còn có khối người ra đấy? Cô
ta không biết cái cách này của mình thật ra là không hề có một chút an
toàn nào sao?
Trình Thi Thi vẫn lạnh nhạt trả lời: “Thật đáng tiếc, trước mắt quả thực là vẫn chưa thấy có.”
Đám đàn ông theo đuổi cô chủ yếu là nhân viên của Đồ thị, những người có
thể được việc làm tại Đồ thị, đầu óc của họ cũng không phải thuộc hạng
ngu ngốc, chỉ vì muốn âu yếm hôn hít mà phải đánh đổi cả tương lai quý
báu của mình, khoản này dù tính thế nào cũng không có lời, bọn họ cũng
đâu phải dạng ngu ngốc não tàn đến độ ngay cả điểm này mà nghĩ cũng
không ra. Cho nên chiêu đe dọa này lần nào cô cũng trúng đích, trước giờ đều chắc chắn thì sau này vẫn sẽ mười lần cũng chẳng sai.
“Vậy tôi không thể không thừa nhận cô thật đúng là may mắn.” Beard tràn trề
cảm xúc nói, “Nhưng loại này may mắn cũng không nhất định sẽ mãi mãi
theo ở bên cạnh cô đâu.” Bất ngờ nhào tới vén lên váy của cô, “Bởi vì
hôm nay cô đã rất không may đụng phải tôi, mà vừa hay tôi cũng chính là
cái người ngoại lệ chưa từng có đó.” Dứt lời, nhanh chóng cởi ra từng
chiếc cúc áo trên áo sơ mi của cô, giải thoát cho hai bầu vú tròn trịa
săn chắc vươn thẳng ở trước ngực.
“Nhan sắc thật đúng là
xinh đẹp tuyệt đỉnh.” Ngậm lấy một bên nụ hoa hồng hồng, lời nói có chút ẩn ý sâu xa: “Thi Thi, đối với đàn ông chẳng thèm ngó tới hay tự cho là mình đúng quá mức như thế, có đôi khi cũng không phải là một chuyện
tốt.” Hiện tại đây chẳng khác nào là một bài học cho cô rồi.
Vị Vương tử Điện hạ này chính là loại người trời không sợ, đất không tha,
là loại đàn ông chỉ vì nổi hứng nhất thời mà không tiếc cái giả phải trả cho hậu quả của mình, trên mặt anh ta ẩn chứa ý cười, lại đem ngón tay
như loài quỷ dữ thăm dò vào quần lót của cô.
Trình Thi Thi
hoàn toàn giống hệt như không còn sức sống, bị Beard đè ở dưới người
nhưng vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đang tận lực liếm cắn một bên nụ hoa phấn hồng của cô, Beard không khỏi thấy có chút kỳ quái liền ngẩng đầu lên nhìn tới khuôn mặt có thể nói là
không hề có chút biểu tình kia, “Thưa cô, tôi chính là đang cường bạo cô đấy, sao cô lại chẳng hề có một chút phản ứng nào hết vậy? Theo lẽ
thường, ít nhất cũng có nên giụa một hai cái hoặc la to lên buông tay
ra…vân….vân…?”
Cô gái này thật đúng là không hề giống với
người khác một chút nào cả, phản ứng cũng rất khác xa so với những người bình thường, dù thế nào cũng nên giãy giụa mấy cái hoặc là kêu khóc hai ba tiếng thì mới được tính như là trạng thái bình thường, ít nhất theo
sự hiểu biết của Beard là như thế.
Trình Thi Thi vẫn chỉ là lạnh lùng nhìn anh, lời nhẹ như gió mở miệng nói: “Anh là đàn ông, còn
tôi chỉ là một phụ nữ, nếu như tôi giãy giụa, vậy thì có thể thoát khỏi
sự kiềm chế của anh không?”
Beard suy nghĩ lại rồi trả lời, “E rằng không thể.”
Trình Thi Thi lại nói: “Nếu như tôi giãy giụa, anh sẽ thả tôi ra sao?”
Beard lại suy nghĩ lần nữa, “Hẳn là không.”
Trình Thi Th